Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 61: Kiến Nghiệp (1)

Sau khi hẹn với Lữ Trạng Nguyên thời gian lại xuất phát, Lý Hỏa Vượng nói với Triệu Ngũ: "Nhà cậu ở đâu? Trước đi nhà cậu."
Nhìn phong cảnh quen thuộc bốn phía, Triệu Ngũ cảm xúc có chút kích động hẳn lên, hắn không có đội đấu lạp, bởi vì mọi người trong thành đều biết hắn.
Triệu Ngũ tứ chi vô lực dùng hai tay cố hết sức chống lên trên xe lừa nhảy xuống.
Cẩu Oa ở một bên vừa muốn đưa tay đỡ, đã bị Lý Hỏa Vượng ngăn lại, cậu rút ra trường kiếm ở phía sau đưa cho Triệu Ngũ.
Ngay sau đó đưa tay lấy ra từ trong lòng những tờ di ngôn, bắt đầu chải vuốt thẳng lại.
Triệu Ngũ hai tay chống trường kiếm nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong nhà của mình.
Trấn Kiến nghiệp xem qua khá náo nhiệt, trên đường người đến người đi, nhưng cũng không lớn, Triệu Ngũ rất nhanh đã tìm được nhà mình.
Đó là một tiệm gạo nho nhỏ, nhìn mọi người bận rộn bên trong, Triệu Ngũ nhất thời lệ nóng lưng tròng."Cha! Con đã trở về!"
Triệu Ngũ run run hô lên một tiếng, làm cho mọi người trong tiệm gạo ngẩng đầu lên.
"Ngũ đệ!" Một người cường tráng để trần thân trên đang khiêng gạo, vứt bao gạo trên vai xuống đất, hưng phấn xông ra ngoài, ôm chặt lấy hắn.
Ngay sau đó một cô bé trên đầu cột túm tóc hình sừng trâu cũng vọt ra, kích động đi xung quanh Triệu Ngũ.
Ngay tại thời điểm Triệu Ngũ kích động quên mình, Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt phát hiện không thích hợp.
Trừ bỏ hai người lao ra, những người khác trong nhà vẻ mặt đều rất bình thản, cái này cũng không giống bộ dáng người nhà bình thường.
"Lý sư huynh, sao vậy?" Bạch Linh Miểu sâu sắc cảm giác được không khí không đúng, nhẹ nhàng kéo vạt áo Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đưa tay vỗ vỗ ở trên mu bàn tay của cô, cũng không nói gì cả.
"Ngũ đệ nhanh vào đi, mấy ngày nay đi đâu vậy? Ta với lục muội lo lắng ngươi, còn tưởng rằng ngươi gặp chuyện gì chứ."
Nhìn thấy thanh niên ở trần kia nâng Triệu Ngũ đi vào bên trong, Lý Hỏa Vượng nhấc chân đi theo, cậu cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.
"Ngươi trở về thế nào?" Khi nhìn thấy người gảy bàn tính không lạnh không nhạt mở miệng, Lý Hỏa Vượng đã biết mình đã đoán đúng rồi.
Triệu Ngũ vừa rồi còn mười phần kích động, cảm xúc trên mặt dần dần tiêu thất, dùng thanh âm run run trần thuật: "Cha, con bị người dùng bao tải chụp đầu bắt đi, bọn họ đưa con đi chỗ rất xa, là bạn của con đưa con trở về."
Nhìn mấy người đội đấu lạp đen ở ngoài cửa, phụ thân Triệu Ngũ không kiên nhẫn liên tục xua xua tay, "Đều tản ra đều tản ra, các người chận cửa như vậy, chúng ta làm ăn thế nào đây."
Thái độ của đối phương làm cho Lý Hỏa Vượng thực khó chịu, cha con các người quan hệ bất hòa liên quan gì tới người ngoài chúng tôi chứ?
Một tay đoạt lấy trường kiếm trong tay Triệu Ngũ, cao cao đưa lên, hàn quang chợt lóe, lưỡi kiếm sắc bén lập tức bổ vào bàn gỗ cửa hàng đối phương, hầu như muốn bổ thành hai nửa.
"Ngươi muốn làm gì? Bộ đầu trên trấn là thân thích của ta!" Phụ thân Triệu Ngũ sợ hãi liên tục lui về phía sau.
Lý Hỏa Vượng tay phải lấy ra một lượng bạc, đặt ở trước mặt hắn, dọc theo lưỡi kiếm lóe hàn quang chậm rãi tước ra từng miếng nhỏ, sau đó lấy tay cầm bạc vụn nọ đổ lên trước mặt hắn. "Mua gạo!"
Trong hậu viện tiệm gạo, Triệu Ngũ đang châm trà cho Lý Hỏa Vượng. "Lý sư huynh, xin huynh bớt giận, cha ta là như vậy, bản tâm ông ấy thật ra vẫn tốt."
Lý Hỏa Vượng nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, quản hắn tốt hay không, chuyện nhà người khác cậu cũng lười quản, cậu đến đây cũng không đơn giản là vì đưa Triệu Ngũ đi.
"Tờ di ngôn này là ở trong nước, nếu cậu quen thành Kiến Nghiệp, vậy cậu tìm một tiêu cục ổn ổn đi, để bọn họ đưa đi." Lý Hỏa Vượng đẩy bảy tám tờ giấy tới trước mặt Triệu Ngũ.
Triệu Ngũ hai tay nhận lấy, thận trọng gật gật đầu. "Lý sư huynh yên tâm, chuyện này, tôi cam đoan làm được!"
"Được rồi, cứ như vậy đi, cậu cứ ở nhà, chúng ta đi." Lý Hỏa Vượng nói xong liền đứng lên.
"Nhanh như vậy đã đi sao? Không bằng ăn trưa ở nhà của tôi, tôi có thể sống trở về, hoàn toàn dựa vào mọi người."
Triệu Ngũ hiển nhiên có chút không nỡ, lần tách rời này nói không chừng về sau sẽ không còn gặp lại nữa.
"Cứ vậy đi, đừng bận tâm." Lý Hỏa Vượng vỗ vỗ bả vai Triệu Ngũ, xem thái độ phụ thân cậu ta vừa mới, bữa cơm này chỉ sợ ăn cũng không yên.
"Mấy ngày nay tôi dạy chữ, cậu cứ nhớ kỹ, nhất là tên của cậu. Biết viết tên của mình, ít nhất không phải thuần thất học."
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng dặn câu cuối cùng, một nữ thuốc dẫn cả người mọc đầy lông đen ở bên cạnh bỗng nhiên tiến lên, kề miệng ở bên tai hắn dùng thanh âm cực thấp nói: "Sau khi về nhà, hãy tra xét cho kỹ, nói không chừng ngươi không bị người trói đi, mà là bị ngươi cha bán đi!"
Lời này làm mọi người lặng ngắt như tờ, chờ Tam ca Triệu Ngũ gánh gạo đến, Lý Hỏa Vượng vung tay lên bảo Sỏa Tử vác theo gạo, dẫn những người khác rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận