Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 295: Giết

Hát xong đoạn cuối cùng, vợ Lữ Cử Nhân là La Quyên Hoa gõ chiêng xong thì đau buồn lẫn phẫn nộ giơ cái chiêng đồng trong tay đập mạnh xuống bàn, chảy nước mắt chạy vào trong hậu trường.
Kẻng một tiếng, trên đài lẫn dưới đài nhất thời đều yên tĩnh.
Sửng sốt một hồi, dưới đài bắt đầu nổ tung, tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi vang lên không dứt.
Hay ! hay lắm! !
"Hát thêm một đoạn đi, thêm một khúc nữa đi! !"
"Để tiểu nương tử gõ chiêng khi nãy lên sân khấu đi, tiểu gia ta có thưởng lớn!"
Đủ loại đồng tiền, bạc vụn và thức ăn dần dần lấp đầy mặt đất.
Đây là lần nhận thưởng nhiều nhất trong ngần ấy năm Lữ gia hát hí khúc tới giờ.
Lữ Trạng Nguyên với tư cách là bầu gánh, nhìn thấy trên sân khấu hỗn loạn cũng chỉ có thể lên ổn định.
Đầu tiên ông lên đài, đứng trước mặt Lữ Cử Nhân, lộ ra gương mặt tươi cười không ngừng chắp tay làm lễ với khán giả.
Sau khi làm xong, ông dùng ánh mắt ra hiệu cho con trai nhỏ của mình một cái, sau đó vội vàng lôi kéo Lữ Cử Nhân hồn bay phách lạc đi về phía hậu trường.
Lữ Tú Tài vẫn luôn giống như xe tuột xích nhưng lần này chỉ nhanh chóng lăn lộn vài vòng, lộn lên đài.
Nhặt chiên đồng dưới đất lên, lật mặt lõm lại, cúi người gật đầu nhặt đồ bỏ vào trong chiêng.
"Lữ gia, chuyện này ... có hơi khó ... ." Lý Hỏa Vượng đi tới gần xe ngựa.
Tất nhiên Lý Hỏa Vượng biết La Quyên Hoa đã gặp chuyện gì trong ổ thổ phỉ, chỉ là chuyện này cậu không giúp được gì.
Vừa mới đi tới bên cạnh xe ngựa Lý Hỏa Vượng đã thấy Lữ Trạng Nguyên giơ tẩu thuốc gõ mạnh vào đầu con trai lớn.
"Nàng chính là vợ của ngươi! Ngươi lên sân khấu nói vợ mình như thế thì mất mặt ai đây? Rõ ràng chính là mất mặt ngươi! Mất mặt Lữ gia!"
Đột nhiên Lữ Cử Nhân đưa tay tới trực tiếp giật lấy tẩu thuốc trong tay đối phương.
Lữ Trạng Nguyên lảo đảo, ánh mắt có chút bỡ ngỡ nhìn đứa con trai lớn.
"Mất mặt? Mất cái gì chứ? Đều là hát hí hạ cửu lưu, còn ngại mất mặt sao? ! Chúng ta đã suy sút đến mức tận cùng rồi! Gặp kỹ nữ trong Câu Lan Viên cũng phải gọi là dì! Còn ai mất mặt hơn nhà chúng ta nữa không?"
"Ngươi không thấy được ở trong ổ thổ phỉ, gương mặt nhọn của nàng ta đã cười đùa hèn mọn thế nào với đám Sĩ phỉ đâu!"
"Nàng ... thậm chí còn làm cái chuyện kia với thổ phỉ ở trước mặt ta! Phụ thân à, ta bực bội ta khó chịu, ta quá ngột ngạt rồi! Nghẹn sắp chết ta rồi! !"
Lữ Cử Nhân căm phẫn quỳ dưới đất, dùng tay không ngừng đấm đất.
"Ngươi không biết vì sao ta lại phải cười xòa với người khác sao? Còn không phải vì Lữ gia này sao! Nếu ta không chịu hầu hạ, Tú Nhi đã sớm bị chúng vứt chết rồi! Ngươi bực bội ngươi khó chịu, vậy ta thì không sao?"
"Ngươi nghĩ ta không muốn mặt mũi sao? Hay là cảm thấy La Quyên Hoa ta là kỹ nữ mà ai cũng có thể làm chồng? Nhưng ta có cách gì đây chứ?"
"Trong lòng ta cũng rất khó chịu! Nhưng ta biết rõ mình không phải tiểu thư, ta chỉ là vợ của một con hát hèn nhát! Cho dù chịu ủy khuất cũng chỉ có thể cố nhịn, chỉ có thể làm như không quan tâm! !"
Phần bụng gồ lên của La Quyên Hoa đã có chút rõ ràng, nói xong thì ở bên cạnh gào khóc.
Nhìn thấy một màn hỗn loạn ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng chậm rãi thở hắt một hơi.
Hết thảy đầu nguồn đều là vì đám thổ phỉ kia, chỉ cần vẫn còn thổ phỉ thì sẽ có ngàn vạn La Quyên Hoa.
Vốn chuyện diệt phỉ nên là chuyện binh nên làm, nhưng cố tình bọn họ lại trộn lẫn với nhau hết lần này tới lần khác.
Có lẽ trước đó Vương Đức Cầu nói không sai, binh và phỉ thật ra không khác bao nhiêu: "Cái nơi chết tiệt này đúng là khốn nạn."
Chuyện Lý Hỏa Vượng có thể làm được không nhiều, cậu nghiêng người nhỏ giọng dặn dò nhóm sư huynh muội vài câu.
Rất nhanh sau đó, Tôn Bảo Lộc và Cẩu Oa lôi kéo Lữ Cử Nhân qua một bên, mà Xuân Tiểu Mãn và Bạch Linh Miểu thì đỡ La Quyên Hoa qua một bên khác.
Lữ bầu gánh, đừng có ngẩn người ra đó nữa, giữ vững tinh thần đi, kịch vẫn chưa hát xong đâu." Lý Hỏa Vượng đi tới trước mặt Lữ Trạng Nguyên, đưa tay vỗ vai ông.
Lữ Trạng Nguyên giống như thoáng chốc già đi mấy tuổi, siết nhẹ bàn tay trống rỗng, lưng còng đi về phía sân khấu phía trước: "Tiểu tử Cử Nhân này trước giờ chưa từng như vậy ... ".
Nhưng ông vừa mới bước ra khỏi hậu trường liền phát hiện quần chúng bên ngoài đã tản đi cả rồi.
Những người khác ở trên đường trông có vẻ rất bàng hoàng, đều đang tập trung về phía biên giới trấn.
Lúc này Lữ Trạng Nguyên tạm thời không có tâm tư nghĩ tới chuyện đứa con lớn của mình, vội vàng lớn tiếng hô: "Tiểu đạo gia! Mau ra đây đi tiểu đạo gia! Có chuyện phiền phức rồi!"
Lý Hỏa Vượng nghe thấy động tĩnh chạy tới, sau khi nhìn rõ tình huống bên ngoài thì lập tức bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng rút lui. Tình huống rõ ràng là không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận