Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 587: Long Vương gia gia

Nhìn thấy xúc tu màu đen nhớp nháp rút vào đạo bào màu đỏ của Lý Hỏa Vượng, cô bé vui vẻ cười khúc khích, hoàn toàn không có ý thức được phát sinh cái gì.
Hai tay cô bé chống lên người Lý Hỏa Vượng, há to miệng la ú ớ với chỗ xúc tu biến mất, một người phụ nữ sắc mặt vàng vọt vội ôm cô bé vào ngực.
Người phụ nữ ôm con gái giãy giụa của mình, hấp tấp gập người mấy lần hướng Lý Hỏa Vượng rồi trở lại khoang thuyền cho phụ nữ ở.
Màn Thầu nhìn chủ nhân đứng yên như tượng, nó nghiêng đầu dán sát vào, dùng đầu lưỡi không ngừng liếm dấu tay nhỏ trên đạo bào, trên dấu tay ướt còn chút vị ngọt.
Lý Hỏa Vượng dùng tay vuốt nhẹ đầu của Màn Thầu, xuyên qua màn đen bán trong suốt nhìn theo hướng cô bé rời đi, trong lòng lộ ra một chút hâm mộ.
Nếu chính mình có thể quay về thuở chưa biết gì thì tốt biết bao.
Trong khi Lý Hỏa Vượng nghĩ vậy thì bỗng có một tiếng nổ trầm đục, khoang thuyền nhanh chóng nghiêng hướng bên trái, đám người đang đánh nhau ở phía xa bỗng ôm nhau lăn lông lốc.
Lý Hỏa Vượng rút kiếm cắm xuống sàn, vươn tay túm lấy đuôi của Màn Thầu.
“Sóng lớn như vậy, xe ngựa đặt ở khoang thuyền phía dưới sẽ không sao chứ?”
Tưởng tượng hậu quả Hắc Thái Tuế ở trong khoang thuyền tránh thoát trói buộc khiến Lý Hỏa Vượng căng thẳng, hắn không kịp chờ thuyền lấy lại thăng bằng đã lảo đảo chạy về phía đuôi thuyền.
Khi thấy xe ngựa bị chính mình đóng đinh không có gì khác thường, ngựa bị bịt mắt cũng yên lặng nhai thức ăn cho ngựa thì mới thở phào một hơi.
Lý Hỏa Vượng kiểm tra tỉ mỉ dưới chân xe ngựa, hắn yên lặng xoay người lại.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng trở lại khoang thuyền thì ngạc nhiên phát hiện đám đông đã biến mất, bài lá cây dài mảnh rơi đầy đất.
Bùm!
Lại là một tiếng nổ trầm đục, toàn bộ khoang thuyền lại nghiêng mạnh.
“Chuyện gì thế này?”
Lý Hỏa Vượng cảm giác kỳ lạ, chân mày nhíu chặt, cầm chuôi kiếm lao nhanh về phía sàn tàu.
Khi Lý Hỏa Vượng đi ra khoang thuyền thì bị mưa to tưới ướt mặt, người ở trên thuyền không biến mất, họ xúm lại chỗ người lái đò, người này đang kích động nhảy loi choi lên xuống.
“Xéo xuống dưới cho lão tử! Tên thiếu đạo đức nào báo sai họ! Có biết bởi vì một mình ngươi hại người cả thuyền cho cá ăn không?!”
Bùm!
Thuyền lại bị nghiêng, tất cả người trên thuyền hoảng loạn kêu to.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng cũng nhận ra điều kỳ lạ, tuy mưa như trút nước nhưng mặt biển bốn phía không có sóng, giống như là thân thuyền nghiêng do bị thứ gì va chạm.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đi đến mép thuyền, thò đầu nhìn xuống nước, không biết có phải là giờ phút này không trung u ám nên mặt biển từ xanh dương biến thành màu xanh thẳm kỳ dị.
Bùm!
Thuyền lại rung mạnh, Lý Hỏa Vượng thoáng thấy màu đen vụt qua dưới nước, từng lọn tóc đen đung đưa dưới nước, nổi lên mặt nước.
“Trong nước thật sự có thứ gì.” Lý Hỏa Vượng phỏng đoán thứ giống như Hà Bá này ở dưới nước thì tâm trạng trở nên cực kém.
Dọc đường đi không có cái gì phát sinh, mắt thấy sắp cập bờ thì lại sinh ra nhiễu loạn.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy tư nên làm sao thì nghe sau lưng vang lên tiếng dập đầu bùm bùm.
Người lái đò trán đổ máu, rút trường đao sáng chói ra khỏi thắt lưng, đứt dây thần kinh hét to:
“Rốt cuộc là đứa nào? Đứa nào báo sai tên! Nếu không đứng ra là lão tử sẽ giết sạch!”
Bộ dạng của người lái đò dọa sợ mọi người, người đàn ông trên trán dán thuốc cao da chó vội chỉ hướng người phụ nữ sắc mặt vàng vọt đứng bên cạnh.
"Là nàng! Ta nghe nàng gọi nhũ danh của nữ nhi mình, khuê nữ của nàng họ Trần!”
Dường như người lái đò tìm được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ vội vàng xông tới, vươn tay giật lấy cô bé được người phụ nữ ôm chặt trong ngực, đó là cô bé lúc trước tặng kẹo cho Lý Hỏa Vượng.
“Giỏi lắm, họ Trần còn dám lên thuyền! Lão tử đã thấy lạ tại sao Long Vương gia gia tìm tới!”
"Ngươi muốn làm gì! Buông khuê nữ của ta ra!”
“Làm gì hả? Long Vương gia gia tìm tới nơi rồi, ngươi nói xem ta làm gì! Buông ra!"
Tiếng rống, tiếng hét, tiếng bé gái khóc hòa lẫn vào nhau giữa mưa to.
Bùm!
Thân thuyền lại bị đụng nhổng lên cao, giờ phút này người khác cũng luống cuống, rối rít khuyên người đàn ông hãy buông tay.
Nhìn tình hình hỗn loạn trước mắt, Lý Hỏa Vượng vừa mới chuẩn bị mở miệng, bên cạnh truyền đến tiếng quát khẽ:
“Dám lấy con nít cho tai họa ở trong nước ăn, các ngươi còn là con người sao?”
“Hửm?” Lý Hỏa Vượng ngước đầu lên, phát hiện người nói chuyện là một trong số mấy người đánh bài, tên đầu trọc để râu quai nón có kỹ thuật đánh bài tốt nhất.
Nhìn thấy có người đứng ra thì Lý Hỏa Vượng ngừng lại bước chân định tiến lên, chuẩn bị yên lặng theo dõi biến động, nếu có người có thể ra tay giải quyết, hắn cũng vui vẻ thanh tĩnh.
Người lái đò vuốt mạnh nước mưa trên mặt, hét lớn với người kia:
“Ngươi nói thoải mái quá, Long Vương gia gia ở ngay dưới nước! Thuyền của lão tử không ngăn được bao lâu, thuyền chìm thì tất cả phải chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận