Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 503: Nguyệt tịch (2)

Về phần những lời nói tổn thương mà cậu nói trước đây, căn bản không có ai canh cánh trong lòng.
Đều xông ra từ trong sinh tử, trong lòng rất vững vàng, huống hồ bị Lý Hỏa Vượng mắng là phế vật, cho dù đứng ở đó mắng bọn họ một ngày một đêm, bọn họ cũng cười cười cho qua.
Thế nhưng, chí ít bọn họ không mù, bọn họ đều nhìn thấy được Lý Hỏa Vượng đi rồi, ở đây ai là người đau lòng nhất.
Bạch Linh Miểu chưa bao giờ cười kể từ khi Lý Hỏa Vượng rời đi, hơn nữa cũng không còn cảm giác giản dị dễ gần kia nữa, dường như biến thành một tảng băng tách biệt người khác ở ngoài ngàn dặm.
Xuân Tiểu Mãn khẽ thở dài một tiếng, dùng đũa gắp một miếng dưa chua, bỏ vào bát của Bạch Linh Miểu bên cạnh.
Trong khoảng thời gian này, đều ngủ cùng cô ấy, sợ rằng người bạn tốt của mình nghĩ không thông.
Bạch Linh Miểu gắp dưa muối bỏ vào trong miệng, nhai kỹ thành từng miếng nhỏ.
"Chuyện là, Bạch cô nương.”
Lời nói của Lữ Trạng Nguyên khiến Bạch Linh Miểu ngẩng đầu nhìn qua, hàng lông mi trắng dài chớp chớp, bình tĩnh hỏi: “Lữ ban chủ có chuyện gì?”
"Cô xem, cũng chỉ ngơi một khoảng thời gian dài như vậy rồi, ta cảm thấy Lữ Gia Ban có thể ra ngoài chạy sô rồi, thu hoạch vụ thu cũng xong rồi, nông gia không có việc gì làm, đều ở nhà chuẩn bị tránh đông, cũng đều có thời gian xem kịch.”
"Được, có điều hôm nay chính là nguyệt tịch, không bằng đợi qua tiết rồi đi, Lữ ban chủ, ông thấy thế nào?”
- Giải thích, "nguyệt tịch" là đêm rằm tháng tám âm lịch. Hết giải thích.
Lữ ban chủ có chút bối rối, gật gật đầu: “Cũng được, cũng được.”
Thực ra, ông muốn đưa cả nhà ra ngoài đón tết Trung Thu, tránh ở trong thôn đón không tự tại, có điều nếu đối phương đã nói như vậy, vậy cũng chỉ đành như vậy thôi.
Đã lâu như vậy rồi, ông sớm đã nghe ngóng được rằng cả nhà người khuê nữ này đã chết sạch, tết Trung Thu này chắc chắn không vui vẻ gì.
"Ta biết làm bánh trung thu!" Dương Tiểu Hài xung phong nhận việc mà nói.
"Năm đó, tên Lại Tử Đầu kia, mỗi lần đón tết Trung Thu đều muốn bọn ta làm bánh trung thu, ta là người làm nhanh nhất và ngon nhất trong số các đạo đồng.”
Nhìn thấy Xuân Tiểu Mãn nháy mắt với mình, Dương Tiểu Hài sững sờ, vội vàng ngồi xuống vùi đầu ăn bữa sáng.
Ăn sáng xong, Dương Tiểu Hài lấy khuôn bánh trung thu ra, may mà cả Bạch Gia Thôn muốn gì có nấy, nếu không thật sự không dễ làm.
Cẩu Oa thò nửa cái đầu ra từ cửa phòng bếp, hỏi với vẻ giả bộ: “Tiểu Hài, có cần ta giúp không?”
"Không cần, một mình ta có thể làm.”
"Được, vậy tối nay ta chờ để ăn, ta dẫn Cao Trí Kiên đi dựng nhà ngói đây!"
Bận rộn cả một ngày trời, khi màn đêm buông xuống, vầng trăng sáng treo trên cao.
Bánh và trái cây được mua về từ người bán hàng rong, còn có từng miếng bánh trung thu được xếp chồng lên nhau, đều được đem đến bàn.
Thưởng nguyệt đương nhiên phải uống rượu, một vò rượu trong hầm đất cũng được mang ra.
Bạch Linh Miểu đang ngồi ở vị trí chủ, giơ chén rượu trong tay về phía những người khác: "Trăng tròn, người toàn vẹn, mọi sự đoàn viên. Người thuận tâm thuận, vạn sự đều thuận. Ta chúc toàn bộ gia đình các vị hạnh phúc, hòa khí đầy đường.”
Những người khác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng tụm năm tụm ba nâng chén rượu lên, có một số bối rối mơ hồ đáp lại mấy lời không rõ ý nghĩa.
Sau khi uống một chén rượu, hai mắt Bạch Linh Miểu có chút đỏ: “Nào, mọi người đừng chỉ uống rượu, ăn bánh trung thu đi, bánh trung thu của Dương sư đệ làm thật sự rất đẹp, chắc chắn là rất ngon.”
Nói xong, cô ấy cầm một miếng bánh trung thu lên và nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Nhìn thấy ai nấy đều mang theo dáng vẻ cẩn thận dè dặt, Bạch Linh Miểu khịt mũi bật cười.
"Ngươi xem đầu tóc ta này, ngày nguyệt tịch mà cống phẩm ở từ đường cũng không thay, các ngươi ăn đi, ta đi thay xong rồi lát nữa sẽ quay lại.”
Nói xong, cô ấy bưng một xếp bánh trung thu đi về phía từ đường nhà họ Bạch.
Bạch Linh Miểu vừa đi, tất cả mọi người lúc này mới thở phào một hơi, Cẩu Oa rất khó chịu dùng tay kéo kéo cổ áo: “Ôi, trung thu này qua rồi.”
“Các ngươi ăn trước đi, ta đi xem muội ấy.” Xuân Tiểu Mãn nói xong, đứng dậy muốn qua đó.
Cao Trí Kiên lại nắm lấy tay cô ấy và khẽ lắc đầu: "Để... để... để cô ấy... ở một mình... một chút.”
"Mọi người ăn bánh trung thu thôi. Bánh trung thu Dương sư đệ làm này không tồi.” Bạch Linh Miểu hai tay cầm bánh trung thu, đặt trước những linh bài chi chít ở từ đường.
Những linh bài này đều là mới, linh bài của toàn Bạch Gia Thôn, cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ đều được đặt ngay ngắn ở đây.
Những linh bài đen với chữ trắng nền đen liên tiếp nhau tạo thành một bức tường đen có cảm giác áp bức khổng lồ, từ trên cao nhìn xuống vị huyết mạch duy nhất của nhà họ Bạch trước mặt.
“Cha, đây là bánh trung thu nhân táo tàu, con nhớ cha thích bánh trung thu nhân táo tàu nhất.” Bạch Linh Miểu cố ý bưng một cái bánh trung thu có quét vết đỏ, kiễng chân đặt ở trước một tấm linh bài.
"Đệ, đệ thích ăn nhân đậu, trong thôn không có bột đậu, đệ thử ăn bánh hạt vừng này đi, mùi vị cũng không tồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận