Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 926: Dương Na (1)

“Được, vốn theo quy định của bệnh viện thì không được phép mượn dùng điện thoại cá nhân.” Ngô Thành mở khóa màn hình, rất là tự nhiên đưa điện thoại cho Lý Hỏa Vượng.
Hành động của đối phương khiến chút hoài nghi cuối cùng trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng hoàn toàn biến mất, Ngô Thành này thật sự thay đổi.
Lý Hỏa Vượng lấy tờ giấy ghi số điện thoại mà Dịch Đông Lai đã giao cho mình ra khỏi túi, nhanh chóng nhập số.
Tút tút tút!
Tiếng chuông reo vang lên.
Cùng với âm thanh này, Lý Hỏa Vượng nhìn hồ nước trước mắt, hắn quen thuộc cái hồ này, bởi vì đây là hồ của Ngưu Tâm Thôn.
Tâm Bàn Đấu Mẫu, thuyền vừa rồi, còn có sâu bò đầy trong bụng hắn đều biến mất, giống như là hắn lại quay về lúc chưa ra tay với Đại Lương quốc sư.
Tiếng tút tút biến mất, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên ngửa đầu hét to với bầu trời:
"Ngươi đi ra cho ta! Đây rốt cuộc có phải là ngươi làm không? Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì!"
Ngay sau đó xuất hiện cảnh tượng kỳ diệu, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy ảnh ngược của mình trong hồ chậm rãi đi ra khỏi nước.
“Sao vậy? Như thế không tốt sao? Hết thảy đều rất tốt."
“Tốt? Tốt chỗ nào? Ta hỏi ngươi, biến hóa vừa rồi là sao? Tất cả những gì ta trải qua trên thuyền đâu? Tại sao biến mất rồi? Tại sao ta bị tư duy tan vỡ?" Lý Hỏa Vượng lớn tiếng chất vấn với bản thân.
Quý Tai đứng yên tại chỗ ngẫm nghĩ, mở miệng nói: "Bởi vì ta hiện giờ cướp đi Thiên Đạo thực giả của Âm Dương Đấu Mẫu, cho nên tất cả bố cục lúc trước của Đấu Mẫu đều biến thành giả."
Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút bức bối: “Rốt cuộc ngươi đang nói thứ lung tung gì vậy?”
“Ta đã nói với ngươi rồi, chỉ cần ngươi bước lên con đường này thì mọi thứ ngươi để ý đều có thể biến thành hư ảo, từng hư ảo có lẽ sẽ biến thành chân thực. Chắc ngươi sẽ không nghĩ đây chỉ là nói suông chứ?”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng táo bạo hơn:
“Nhưng tất cả điều này rõ ràng từng phát sinh! Rõ ràng đều là thật! Làm sao có thể nói biến mất liền mất?!”
"Cái gì là thật sự? Cái gì là giả? Nhìn thấy, sờ được thì nhất định là thật sao? Những gì ngươi đang trải qua thì nhất định là thật sao? Ngươi chứng minh bằng cách nào? Ngươi chứng minh cho ta nhìn xem."
Câu hỏi vặn lại của Quý Tai khiến Lý Hỏa Vượng nghẹn họng.
“Đừng nghĩ về chuyện đã qua, trôi qua hết rồi, chúng ta nên nhìn về phía trước." Quý Tai nói xong thân thể chậm rãi ngã ra sau, lại hòa vào ảnh ngược trong nước.
“Nói thêm một tin tốt cho ngươi, ta hiện tại chưởng quản ba Thiên Đạo rưỡi. Mê Võng, chân, giả, và hỗn loạn của Thần Sơn Quỷ.”
"Chuyện khác thì ngươi có thể không cần quản, ta hiện giờ có thể tự bảo vệ mình."
"Ta không cần đoán nữa! Ngươi nói rõ ra đi, nói thật tỉ mỉ rốt cuộc phát sinh chuyện gì! Ta hiện tại thật sự không nghĩ thông!"
Nhưng không ngay mặt trả lời câu hỏi của Lý Hỏa Vượng:
“Rất tốt, cứ giữ như vậy.”
“Bà nội nó!” Lý Hỏa Vượng cảm thấy bị đối phương trêu đùa, hắn cầm Tích Cốt Kiếm nhanh chóng rạch kẽ nứt không ngừng cắt ảnh ngược trong hồ nước.
Lý Hỏa Vượng chưa từng giống như hiện tại chán ghét bản năng trong tương lai như thế.
Nhưng mà vô luận cắt bao nhiêu lần, mang đi bao nhiêu nước hồ thì ảnh ngược trong nước vẫn không bị tổn thương.
"Ta trở nên càng cường đại, ngươi là Tâm Bàn của ta, ngươi cũng sẽ được hưởng, ngươi hẳn là vui vẻ mới đúng."
"Ta không cần!”
Lý Hỏa Vượng chém mạnh, một kẽ nứt dài bay ra ngoài, chém nước hồ trước mắt thành hai nửa.
Khi nước hồ bị tách đôi lại đụng mạnh vào nhau, Lý Hỏa Vượng hét hướng Quý Tai:
“Hiện tại đã xong việc, về sau ngươi đừng bám lấy ta nữa! Ta nhìn thấy ngươi là phiền rồi, xéo!”
“Ngươi nên biết có một ngày ngươi sẽ đứng ở vị trí của ta, nghe chính mình trong hiện tại đứng đây nói lời này chứ?”
Nói xong, ảnh ngược của Lý Hỏa Vượng trong nước ngậm miệng lại, nhưng Lý Hỏa Vượng nhìn ảnh ngược đó, cảm giác đối phương vẫn luôn nhìn mình.
Trong sảnh tiếp đãi của bệnh viện Khang Ninh, vô luận là người nhà đến thăm bệnh nhân hay nhân viên công tác đều nhìn hướng góc đông nam trong đại sảnh, chỉ bởi vì nơi đó có một thiếu nữ vẻ ngoài tinh trí dáng người thon thả yên lặng ngồi.
Thông thường ở nơi như vậy ít gặp cô gái như thế.
Trong áo lông màu đỏ của Dương Na vẫn mặc áo len trắng tinh cũ kia, cõng balo nhỏ, ngồi nghiêng trên ghế, hai tay siết chặt đặt trên đùi, dường như có chút đứng ngồi không yên chờ đợi cái gì.
Hôm nay Dương Na rõ ràng đặc biệt trang điểm, dường như là vì che giấu trên mặt tiều tụy nên cô còn cố ý dặm phấn tô son nhẹ.
Nấp trong sợi tóc rũ trên vai trái cô là khuyên tia phỉ thúy thòng xuống cổ điển tinh trí nhẹ đung đưa theo cô nhìn quanh.
Dương Na cầm điện thoại bọc vỏ lông mềm xem đồng hồ, lấy son môi đỏ nhạt và gương ra khỏi bao.
Dương Na dặm lại son, môi mím nhẹ.
Khi nghe thấy đằng trước có người kêu tên của mình, Dương Na vội giơ hai tay nhấc túi trắng đặt bên chân lên, chạy chậm đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận