Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 797: Thượng Kinh (1)

Tiểu hành khất vừa đặt cái giỏ xuống, liền tự nhiên thân thiết đi về phía Lý Tuế: "Ôi, rất hân hạnh được gặp ngươi! Ngươi chính là con chó của Hồng Trung đại nhân đúng không? Nghe danh đã lâu.”
Lý Hỏa Vượng nhìn phong thư trong tay, lại nhìn tiểu hành khất đang nói chuyện đĩnh đạc với Lý Tuế, sự kích động trong lòng nhanh chóng nguội đi.
"Có ý gì vậy, Xúc Xắc đây là nghĩ rằng ta gần đây làm chuyện mờ ám quá nhiều, lấy thư để nói bóng nói gió ta? Hay là Xúc Xắc đang lừa ta, Bạch Linh Miểu thật sự không ở bên người ông ta.”
"Bịch" Lý Hỏa Vượng vươn một tay qua, bóp lấy cổ tiểu hành khất, trực tiếp ấn vào trên tường.
Lý Hỏa Vượng không hỏi tên của người này mà trực tiếp rút con dao găm ra và xé da mặt của hắn ta ra. Sau khi mấy khuôn mặt người lật qua, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một khuôn mặt cửu vạn đang nháy mắt với hắn.
“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Ài, ta còn có thể làm gì chứ? Đây không phải chỉ là đưa thư sao, bánh quả hồng kia ta thực sự không ăn trộm, gửi đến chỉ có bấy nhiêu thôi.”
"Yên tâm, ngươi không nói thật cũng không sao, ta sẽ khiến ngươi nói ra sự thật! Áo Cảnh hay Tọa Vong Đạo ta đều biết. Ngươi tự mình chọn đi.” Lý Hỏa Vượng nghiến răng nói, mở túi dụng cụ tra tấn ở vạt áo ra.
Giữa tiếng kim loại va chạm loảng xoảng, Lý Hỏa Vượng đột nhiên phát hiện ra nụ cười châm chọc trên mặt đối phương có chút không ổn.
Khi hắn vội vàng buông bàn tay đang bóp cổ đối phương ra, tên cửu vạn này trực tiếp mềm nhũn ngã xuống đất không nhúc nhích, hắn ta chết rồi.
"Quan gia, chúng ta đây chỉ là một gánh hát, không có gì phải kiểm tra cả, ngài nhìn xem, đều là trang phục hí kịch. Hahaha.” Lữ Trạng Nguyên giải thích với thành vệ binh đang kiểm tra với vẻ mặt nịnh bợ.
Thế nhưng, thành vệ binh Thượng Kinh lại không thèm nhìn ông một cái, sau khi lục soát đồ đạc trong xe ngựa đến xáo tung lộn xộn, hắn ta lạnh mặt ném tấm thông hành về phía mặt Lữ Trạng Nguyên.
Lữ Trạng Nguyên vội vàng bắt lấy tấm thông hành bằng hai tay, cẩn thận giữ lấy, thứ này phải cất cho tốt, ở Đại Lương mà không có thứ này, thật sự là nửa bước khó đi.
Càng quan trọng hơn là thứ này do tiểu đạo gia để lại, mất rồi sẽ coi như xong.
Sau khi cẩn thận nhét tấm thông hành vào trong cái túi được khâu ở mặt trong của quần lót, Lữ Trạng Nguyên lúc này mới dẫn những người khác đi qua bức thành dày kia.
Khi đi qua bức thành, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến tất cả mọi người nhìn mà lóa mắt, đây chính là Thượng Kinh, tòa thành lớn nhất toàn thiên hạ.
Không ít người khen ngợi hết lời về những lầu gỗ cao vút hai bên, càng cảm thấy cực kỳ hiếm lạ trước phong cách trang hoàng hoàn toàn khác biệt của những ngôi nhà ở Thượng Kinh so với những nơi khác.
Tất cả mọi người đều nhìn đến hoa cả mắt, ngay cả những món đồ quý hiếm hiếm thấy ở các hội chợ lớn cũng có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi ở đây.
Cẩu Oa mua một chiếc trống lắc mặt đỏ được chế tác tinh xảo từ quầy hàng, sau khi lắc lắc trái phải mấy cái, trên mặt lập tức vui đến bật cười haha.
“Lớn đầu rồi mà còn chơi cái này, có mất mặt không chứ.” Lữ Tú Tài ở bên cạnh khoanh hai tay trước ngực đầy vẻ khinh thường.
"Ngươi quản ta muốn gì sao, còn tốt hơn ngươi, hồn sắp bị những nữ nhân trong kỹ viện kia câu mất rồi, chảy cả nước miếng xuống đất rồi mà cũng không biết lau một cái.” Cẩu Oa nhét trống lắc vào trong ngực mình của mình, mở miệng phản bác lại.
Lữ Tú Tài còn muốn nói điều gì đó nhưng Lữ Trạng Nguyên dẫn đầu đã nói: "Nếu chúng ta đã đến cả rồi thì tìm một chỗ nghỉ chân trước.”
Lữ Trạng Nguyên cảm thấy mình chưa làm gì cả, chỉ riêng việc đứng nhìn xung quanh mà đã nhận ra rằng đã hai giờ trôi qua rồi.
Thấy Cẩu Oa không nói gì, Lữ Trạng Nguyên dẫn mọi người đi tìm nhà trọ trước, sau khi tìm đông tìm tây, bọn họ bước vào một nhà trọ nhỏ nhất, mặc dù đó là nhà trọ nhỏ nhất có thể tìm được, nhưng sau khi Lữ Trạng Nguyên hỏi về giá cả thức ăn, khóe mắt lập tức giật giật vì kinh ngạc, đây cũng quá đắt rồi.
"Mười sáu bát mì Dương Xuân.”
Khi tiểu nhị của tiệm rời đi với vẻ mặt kinh thường, Lữ Trạng Nguyên khẽ ho một tiếng, nói: "Kỳ thực mì cũng không tệ, chúng ta đã lâu không ăn mì rồi, đổi khẩu vị một chút."
Lúc này sự chú ý của Lữ Tú Tài căn bản không ở trên bát mì, hắn ta khẽ cau mày tới sát Cẩu Oa và nói: “Thế nào? Đến Thượng Kinh rồi nhưng Thượng Kinh lớn như vậy, làm sao chúng ta có thể tìm được sư phụ và sư nương đây?”
Cẩu Oa cầm hai chiếc đũa từ trong ống tre và cho vào miệng lắc lắc: “Ngươi vội cái gì, dục tốc bất đạt, ngươi hiểu không? Ăn xong mì rồi nói, Tào Tháo ta là người thông minh như vậy, còn không nghĩ ra cách sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận