Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1502: Tháp (1)

"Cho nên ở trước mặt Đại Tư Mệnh, việc chúng ta làm đều vô nghĩa sao? Chúng ta không làm gì sao? Chẳng lẽ chỉ chờ chết sao?"
Triệu Sương Điểm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu. "Tôi không biết.”
"Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng không tin!" Lý Hỏa Vượng rất quả quyết nói: "Ta không tin lời hắn nói, ta không tin Thanh Vượng Lai, ta không tin Xúc Xắc."
"Đã không có cơ hội thắng, vậy tại sao Tam Thanh còn tốn công sức như thế làm gì? Tại sao lại tốn thời gian và bố cục nhiều như vậy? Chẳng lẽ vì cậu ta ăn no rảnh rỗi sao?”
"Hoặc đây là lời nói dối, hoặc đây là sự thật, nhưng cũng chỉ là một nửa thôi! Tin ta đi, kinh nghiệm đối phó với Tọa Vong Đạo của ta nhiều hơn ngươi!” Lý Hỏa Vượng nói xong múc đầy bát cháo cho mình, cầm mấy cái bánh bao đi trở về phòng ngủ.
Dù Tam Thanh có nói gì, trừ khi tận mắt nhìn thấy, Lý Hỏa Vượng sẽ coi đó là ảo ảnh.
Khi hắn lại ra khỏi phòng ngủ, hắn nói với Dịch Đông Lai: "Dịch bác sĩ, anh ăn xong chưa? Ăn xong xin giúp chữa bệnh cho ta, mấy ngày nay rất xin lỗi.”
Mặc kệ kế tiếp chính mình rốt cuộc sắp trải qua cái gì. Lý Hỏa Vượng đầu tiên phải chữa khỏi bệnh cho mình.
Chỉ cần khiến chính mình về lại thời kỳ đỉnh cao mới giành lấy chiến thắng trong cuộc chiến sắp tới.
Về phần cảm giác tội lỗi đối với Dịch Đông Lai, sau khi chứng kiến những người chết vì Nhiễm Sát Lệnh thì cảm giác đó không còn sót lại bao nhiêu.
Để giành chiến thắng, mọi người đều phải trả giá, hắn là thế, Dịch Đông Lai cũng giống như vậy, chính mình nhất định phải thắng, nếu không thì người đã chết sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Dịch Đông Lai lấy khăn giấy lau miệng, gật đầu đứng dậy: “Chúng ta đi nhà kho, ở đó yên tĩnh hơn.”
Dịch Đông Lai vừa nói vừa cầm cuốn sổ lên.
Phản ứng của Dịch Đông Lai khiến Lý Hỏa Vượng có chút kỳ lạ, anh ta dường như đã dần dần thích nghi với mọi thứ ở đây, hắn ôm sự nghi ngờ này, cùng Dịch Đông Lai đi đến nhà kho và ngồi đối diện nhau.
"Lý Hỏa Vượng, phải công nhận phán đoán của tôi về cậu lúc trước hơi võ đoán, sau khi quen những người này tôi mới biết cậu đã trải qua những gì."
Lý Hỏa Vượng nghe vậy nhìn Dịch Đông Lai, hơi cau mày hỏi: "Chẳng lẽ anh đã bị bọn họ đồng hóa, đồng ý với quan điểm của bọn họ?"
"Đồng hóa không tốt sao? Nếu bị các người đồng hóa thì sẽ thêm một giúp đỡ bên các người.” Dịch Đông Lai giở sổ ra, viết vẽ trên đó.
“Trên thực tế, tôi cảm thấy các người có thể thử đồng hóa nhiều người hơn, như vậy các người sẽ có nhiều giúp đỡ hơn, càng có khả năng thắng."
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng biết Dịch Đông Lai chỉ là nghiên cứu, chưa có bị đồng hóa.
"Không thể nào. Bạch Ngọc Kinh căn bản không có nhiều hình chiếu Tư Mệnh như vậy. Dịch bác sĩ, hôm nay đừng nói chuyện đó. Chờ anh chữa khỏi bệnh cho ta, sau đó giải quyết rắc rối Phúc Sinh Thiên thì anh muốn nói bao lâu cũng được."
Dịch Đông Lai thở dài, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, bây giờ cậu hãy nhìn cây bút này."
Vừa nói, anh ta vừa cầm một cây bút chì đã gọt nhọn dựng thẳng trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Tiếp theo cậu phải nghiêm túc chấp hành mỗi câu tôi nói. Điều này rất quan trọng, cậu hiểu không?”
“Ta hiểu.”
Lý Hỏa Vượng làm theo, giọng nói của Dịch Đông Lai tiếp tục vang vọng bên tai hắn: “Bây giờ hãy thả lỏng toàn thân ngửa ra sau, cậu sẽ cảm thấy cơ thể mình cứ rơi xuống và không bao giờ cảm thấy điểm cuối."
Khi lời nói của Dịch Đông Lai ngày càng nhẹ, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cơ thể mình ngày càng nhẹ đi, xung quanh là bóng tối.
Lúc này, bên tai hắn lại vang lên giọng nói của Dịch Đông Lai:
" Lý Hỏa ... Tỉnh lại ... Nhanh tỉnh lại ... ".
Trong nhà kho lộn xộn, Lý Hỏa Vượng dựa vào tường, kinh ngạc nhìn Dịch Đông Lai trước mặt.
Giọng nói vừa rồi vang vọng bên tai khiến hắn toát mồ hôi lạnh:
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Rốt cuộc anh đang nói cái gì!"
Giọng nói vừa rồi khiến Lý Hỏa Vượng thậm chí không dám suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ là trong lòng sẽ xuất hiện nỗi sợ hãi tột độ.
Tiếng la của hắn rất nhanh hấp dẫn người ở bên ngoài tiến vào, mọi người đều nghi hoặc nhìn trong phòng.
Dịch Đông Lai liếc nhìn những người khác rồi lại đóng cuốn sách trong tay lại: “Lý Hỏa Vượng, cậu không cần phản ứng mạnh như vậy, tôi đang chữa trị cho cậu, đây không phải là cậu yêu cầu tôi làm sao?"
"Đánh thức ta dậy có phải là một phần của việc điều trị không?"
“Cái gì đánh thức cậu? Tôi không nói gì cả, Lý Hỏa Vượng, cậu đang nói cái gì vậy?"
"Có chuyện gì đó không ổn, nhất định có chuyện gì đó! Đây không phải là lần đầu tiên!" Lý Hỏa Vượng lao tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài non xanh nước biển.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng hoảng loạn lập tức chuyển sang nhìn trong phòng, lúc thì nhìn lên mái nhà, lúc thì nhìn xuống đất, thậm chí còn cúi xuống ấn mạnh mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận