Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 367: Đạo sĩ (2)

“Ài, dạo này, làm gì cũng đều mệt, ta lúc đó chính là cảm thấy làm đạo sĩ nhàn nhã, kết quả làm đạo sĩ cũng mệt, Huyền Dương ngươi nói đúng không?” Hàn Phù hai tay nâng quá đỉnh đầu, dùng sức duỗi cái lưng mệt mỏi rồi nói.
“Đạo hữu nói không sai, người tại thế, làm gì đều mệt mỏi.“ Lý Hỏa Vượng thuận miệng hùa theo.
“Trước đó người giọng nữ luận đạo cùng người này đã mất tích lâu như vậy, nhưng trên mặt người này nhìn có vẻ cũng không có lo lắng chút nào, hẳn là người kia chưa chết?” Ánh mắt Lý Hỏa Vượng có chút hướng về xung quanh.
Mặc dù mối quan hệ với người này thoáng vẻ kéo gần lại rất nhiều, với lại trước đó còn cùng chung hoạn nạn dưới sự đe dọa của Thằng Nhi Tử, thế nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không tin tưởng hắn.
“Ầy, ngươi nhìn bên kia, chúng ta sắp đến rồi.“ Hướng theo phía ngón tay Hàn Phù chỉ, Lý Hỏa Vượng thấy được phía trước có một điểm trắng mơ hồ, nhìn có vẻ thời tiết bên ngoài cũng được.
Nhìn thấy lối ra, người tinh thần vô cùng căng thẳng nhất thời thả lỏng một hơi, lòng vòng lâu như vậy, cuối cùng chấm dứt.
Ở cái nơi tối tăm không ánh mặt trời này lâu, chỉ vỏn vẹn là nhìn thấy một chút xíu ánh nắng từ phía xa kia, đều có thể làm cho tâm trạng của tất cả mọi người tốt hơn không ít.
Đoàn người Lý Hỏa Vượng dưới sự dẫn đầu của Hàn Phù, đưa Hắc Thái Tuế đi về bên kia.
Thấy sắp đi ra ngoài rồi, miệng Hàn Phù vẫn còn nói không ngừng: “Ai da, đạo hữu, ngươi biết trận kia thiên tai trước kia không? Nghe nói động tĩnh cũng lớn, đều sắp đánh hỗn loạn như một nồi cháo rồi, kết quả bởi vì thiên tai mà ngừng lại: “.
“Đây là tất nhiên. Toàn bộ thối rữa đều đã bị biến mất.“ Lý Hỏa Vượng quay đầu đếm số người, sau khi phát hiện không thiếu người nào, trong lòng an tâm một chút.
“Ta còn nhớ rõ lần thiên tai trước đó, là ta lúc ba tuổi.“.
Lý Hỏa Vượng đang nhìn chằm chằm điểm trắng càng lúc càng lớn, con ngươi có chút co rụt lại, trong nháy mắt bị tin tức này hấp dẫn sự chú ý: “Chẳng lẽ chuyện thối rữa biến mất, trong quá khứ còn xảy ra rất nhiều lần?”
Tin tức này thực sự khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, cậu phát hiện mình tới nơi quỷ quái này thời gian đã lâu như vậy, sự hiểu biết đối với thế giới này hoàn toàn ít đến đáng thương.
Lý Hỏa Vượng kìm nén sự kích động của mình. Ngữ khí hòa hoãn nói với Hàn Phù: “Lần thiên tai trước, tại hạ vốn không có ấn tượng, có thể cho tại hạ biết đôi chút?”
“Thì ra ngươi không biết à, ta còn tưởng là ngươi biết chứ, lần trước ta nhớ được là nói dối biến mất, thật là thú vị!”
“Ta nghe sư phụ ta nói, lúc đó, đám lừa đảo của Tọa Vong Đạo vội vàng đến mức muốn tự sát, ha ha ha!” Nói đến đoạn cao hứng, Hàn Phù cười rất là vui vẻ.
“Nói dối biến mất?” Lý Hỏa Vượng có chút rất khó lý giải đó sẽ là một thế giới thế nào. Tất cả mọi người nói thật?
Ngay tại lúc Lý Hỏa Vượng còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi, đối phương đã nói trước.
“Ài, Huyền Dương à, ngươi biết là nguyên nhân gì dẫn tới thiên tai không?” Trên khuôn mặt Hàn Phù mang một tia khoe khoang đắc ý.
“Hàn đạo hữu có biết?”
Giày vải dưới chân Hàn Phù có chút nhích lại gần về phía bên cạnh Lý Hỏa Vượng, giọng nói vô cùng thấp nói: “Ta chỉ nói cho một mình ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác biết, đây là sư phụ ta nói, ông ta nói......: “.
Ngay tại lúc trái tim Lý Hỏa Vượng đều muốn dâng đến cổ họng, tay phải Hàn Phù nhanh chóng sờ lên mặt của cậu.
“Lạch cạch” một tiếng vang nhỏ, mặt nạ tiền đồng trên mặt Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt rơi ra, rơi về phía mặt đất.
Lý Hỏa Vượng gần như là ngay lập tức, lấy tay bắt lấy được mặt nạ, tuy nhiên đã quá muộn, khuôn mặt của cậu đã hoàn toàn hiện ra trước mặt Hàn Phù.
Nhìn thấy khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng, trên mặt Hàn Phù trước tiên là lộ ra một tia hiểu rõ, ngay sau đó mang theo vài phần đắc ý.
“Ta còn suy nghĩ là gì đây, thì ra là Tâm Tố à.“ Giọng nữ đồng sắc bén trước đó, đột nhiên truyền đến từ trên thân thể của hắn.
Ngay sau đó trong sự kinh hoàng của tất cả mọi người, một cái đầu hài nhi lớn chừng quả đấm chui ra từ trong cổ áo của Hàn Phù.
Trên đỉnh đầu lù xù tóc tơ kia, cũng đội một cái hoàng đạo quan Thái Cực hình vuông giống như cái trên đầu của Hàn Phù.
Một đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng, nhưng lại có hai cái đầu một lớn một nhỏ, cảnh này nhìn thế nào cũng đều đáng sợ, chẳng trách hắn nhìn thấy dáng vẻ của đám Cẩu Oa bọn họ, luôn nói không có gì đáng ngại, hắn còn quái dị hơn bên Lý Hỏa Vượng nhiều.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng khó coi, thì ra trước đó ở trong bóng tối, người cùng hắn nói chuyện, căn bản là chính hắn!
“Hàn đạo hữu, ngươi đây là ý gì? Thật sự cho rằng Thanh Phong Quan chúng ta không có người sao?” Nhìn đạo sĩ hai đầu dị dạng trước mặt, Lý Hỏa Vượng tay nắm chặt chuôi kiếm, thực sự không muốn phát sinh xung đột với đối thủ không biết rõ thực lực vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận