Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 417: Chết

Lý Hỏa Vượng lập tức ngẩng đầu nói với Cao Trí Kiên đang bảo vệ cửa:
"Đợi một chút ra ngoài, nhớ đừng nói cho người khác việc này!”
Cao Trí Kiên gật mạnh đầu, hắn cũng không muốn truyền nguy hiểm cho đồng bạn.
Lý Hỏa Vượng bất chấp nguy hiểm, vươn tay cứng rắn kéo xuống hai tay của tiểu nhị, biểu cảm nghiêm túc vô cùng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt vọng của đối phương.
“Ngươi đã nói lời này với ai? Ai bảo với ngươi là khi nói cho người khác thì sẽ bị quỷ bám lấy? Người đó có chỉ cách đối phó loại tai họa này không?”
Tuy Lý Hỏa Vượng cõng hai thanh kiếm có thể chém tà, lúc này đụng tới thứ này có vẻ rất kỳ lạ.
"Ta ... Ta không biết! Người khác đều nói như vậy!” Nói xong, tiểu nhị không để ý Lý Hỏa Vượng ở ngay bên cạnh, tháo dây lưng quần, kinh hoàng khiếp sợ nhìn bên trong.
Giây sau, tiểu nhị giống như bị sét đánh, trực tiếp cứng ngắc tại chỗ, quần bỗng rớt xuống phô bày nửa người dưới trần truồng của hắn cho Lý Hỏa Vượng xem:
“Nhỏ rồi ...”
“Nhỏ rồi ...” Giọng nói run rẩy của tiểu nhị khiến cả căn phòng chớp mắt chìm trong bầu không khí kỳ dị.
Tiểu nhị đã đứt dây thần kinh, bất chấp thắt lại dây lưng quần, trực tiếp quỳ trên mặt đất, hoảng sợ liên tục dập đầu hướng bốn phía:
"Quỷ gia gia ơi! Ta thiệt tình không muốn nói, là hắn ép ta nói ra! Ngài oan có đầu nợ có chủ, tuyệt đối đừng lấy đi của quý của ta!”
“Nếu ngươi cướp đi của quý, ngươi đầu thai được nhưng ta không thể đầu thai, sẽ thành cô hồn dã quỷ!"
Cao Trí Kiên nghe lời này kinh hoàng hai tay bụm thân dưới, đồng thời Lý Hỏa Vượng cũng theo bản năng cúi đầu xem qua.
“Cái gọi là quỷ trộm của quý của người khác lẽ nào đã đến rồi?” Sắc mặt Lý Hỏa Vượng cực kỳ khó xem lại nhanh chóng nhìn quanh phòng.
Với cảm giác nhạy bén hiện tại của Lý Hỏa Vượng, nếu trong phòng thật sự có cái gì đang nhìn mình thì chắc chắn cậu có thể cảm giác được.
Nhưng hiện tại cậu không cảm giác được ánh nhìn của người khác, vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là quỷ cố ý không nhìn cậu, hoặc là thứ này căn bản không có mắt.
“Tai họa vô hình? Chẳng lẽ giống như Tịch Nguyệt Thập Bát sao?”
Đối mặt kẻ địch chưa biết, Lý Hỏa Vượng không dám sơ ý.
Ở nơi quỷ quái này, Lý Hỏa Vượng không tin tai họa có thể gây họa một phương chỉ có thể chậm rãi trộm của quý của người khác.
Trong lúc mọi người trong phòng không chú ý, hư thể có màu và thực thể ẩn hình của Lý Hỏa Vượng đã lặng lẽ tách ra, tay phải của cậu cầm chuôi kiếm ở sau lưng.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề lạ thường, khi Lý Hỏa Vượng tập trung tất cả chú ý vào bốn phía trống rỗng thì tiểu nhị quỳ rạp dưới đất bỗng đứng lên, vọt về phía cửa ở bên cạnh.
"Chẳng lẽ thứ này còn có thể nhập xác?”
Lý Hỏa Vượng theo bản năng nâng kiếm đâm sau lưng tiểu nhị, Cao Trí Kiên ở một bên nâng miếng đá trước ngực lên, keng một tiếng đỡ kiếm của Lý Hỏa Vượng.
Trong khoảnh khắc, tiểu nhị đã chạy ra khỏi cửa.
Lý Hỏa Vượng dời ánh mắt tràn ngập sát ý từ người tiểu nhị sang Cao Trí Kiên.
“Thứ này khó chơi như vậy? Nhanh vậy đã chiếm cứ thân thể của Cao Trí Kiên?”
Cao Trí Kiên cầm miếng đá nhìn đôi mắt đầy hung ác của Lý Hỏa Vượng trừng mình thì hoảng loạn rối rít xua tay."Ta ... Ta ... Là ... Ta đây ... Ta ... Ta ... Ta ... Ta là Chí Kiên!”
Nhưng giờ phút này Lý Hỏa Vượng cũng không có hoàn toàn tin tưởng hắn, trừng khuôn mặt chất phác của đối phương, hỏi:
“Ngươi nói mình là Chí Kiên thì ta sẽ tin sao? Chỉ dùng lý trí không dùng tâm, Cao Trí Kiên chưa từng chắn kiếm của ta! Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Lý ... Lý ... Lý sư huynh, người kia không ... Không ... Không ... Không bị tai họa ... nhập ... nhập ... xác!”
“Nếu hắn không bị nhập xác tại sao bỗng nhiên bỏ chạy!”
Lý Hỏa Vượng nhìn Cao Trí Kiên đôi mắt trong suốt, nhanh chóng suy tư một phen rồi chỉ kiếm hướng ra ngoài:
“Được rồi, nếu ngươi nói chính mình là Cao Trí Kiên thật thì ném Thiên Thư trong tay ngươi qua một bên, ngươi đi đằng trước, đi tìm tiểu nhị kia.”
Hành động đột ngột của đối phương rất kỳ lạ, mặc kệ Cao Trí Kiên có bị tai họa nhập xác hay không thì Lý Hỏa Vượng phải tìm hiểu rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì mới được.
Khi Cao Trí Kiên ném tất cả mọi thứ trên người xuống, hắn bị Lý Hỏa Vượng kèm hai bên ra khỏi phòng, tìm tiểu nhị bỗng nhiên chạy trốn.
Muốn tìm đến đối phương rất đơn giản, tiểu nhị mới bị Lý Hỏa Vượng dọa sợ ướt quần, chỉ cần theo dấu nước tiểu tìm là được.
Nước tiểu không dẫn đi bao xa, vòng quanh trong khách điếm một lúc, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy tiểu nhị không mặc quần trên xà nhà của nhà bếp khách điếm.
Dây thừng thô ráp vòng qua cổ tiểu nhị treo lên, thân thể nhẹ đung đưa cùng tiếng ken két.
Nửa quả dưa nghiêng dưới đất, hiển nhiên là chính tiểu nhị treo cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận