Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 957: Đạo nhân (1)

“Cha, cha đừng có chết có được không?”
“Hả?” Lý Hỏa Vượng có chút theo không kịp suy nghĩ của đối phương, khi nhìn thấy trong ánh mắt của Lý Tuế đang cầu xin mãnh liệt như vậy, Lý Hỏa Vượng đã gật đầu nhẹ.
“Được, cha hứa với con, ta sẽ không chết.”
Lý Tuế giang rộng móng vuốt đầy xúc tu của mình mà ôm chặt lấy Lý Hỏa Vượng, cả người xúc tu đã quấn chặt lấy Lý Hỏa Vượng.
“Cha, con hình như đã hiểu cái gì là chết, con không muốn cha chết, và con cũng không muốn mẹ cả à mẹ hai chết, con sẽ liều mình mà bảo vệ mọi người!” Giọng nói của Lý Tuế bắt đầu có chút kích động.
“Yên tâm, bao nhiêu khó khăn cũng đã vượt qua được, bây giờ ta có muốn chết thì e là cũng không có dễ.”
“Cót két” một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, Liễu Tông Nguyên bước vào, hắn nhìn thấy xúc tu đang quấn lấy Lý Hỏa Vượng nên có chút ngập ngừng.
“Có chuyện gì? Mau nói.”
“Trời sáng rồi, Ký Tướng đại nhân nói chúng ta nên đi thôi.” Nói xong, Liễu Tông Nguyên đã bước ra ngoài.
Nghe thấy những lời này thái độ của Lý Hỏa Vượng đã nghiêm túc trở lại, đẩy xúc tu của Lý Tuế ra, và bước ra ngoài cửa. “Lý Tuế đi theo, hôm nay chúng ta có thể sẽ tới được Ngân Lăng Thành!”
Lý Tuế vừa chuẩn bị đi theo, thì lại cúi đầu lượm lấy vẩy máu lên và nhét vào trong miệng.
Nàng vừa ăn thì xúc tu trên người nàng cũng đang xoắn nhẹ, đã xảy ra một số thay đổi nhỏ xíu.
“Da da da” Tiếng móng ngựa dần dần chậm lại, Lý Hỏa Vượng đang kéo dây cương ngẩng đầu nhìn bức tường thành khổng lồ đầy u uất trước mặt.
Sau một ngày vội vã, thì cuối cùng cũng đã tới Ngân Lăng Thành.
Hắn lúc trước từng tới đây, lúc trước cũng là ở đây thông qua sự giới thiệu của Hồng Đại mà đã gia nhập vào Giám Thiên Tư, thành phố này rất lớn, có thể nói ngoại trừ Kinh thành ra, thì cả con đường Giang Nam này là phồn vinh nhất.
Lúc này đã là hoàng hôn, cổng thành khổng lồ đang chậm rãi đóng lại với một tiếng kẽo kẹt, và Phật Ngọc Lư kéo dây cương, cưỡi con ngựa cao trực tiếp lao thẳng vào thành phố.
Con ngựa cao to đứng sững, hai vó trước đạp mạnh lên cửa thành, cưỡng ép cửa thành đang chậm rãi đóng lại. “Giam Thiên Tư đang làm việc! Mở cửa ra cho ta!”
Đưa tay kéo xúc tu phía sau Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng giật dây cương, và nhanh chóng theo sau.
Lúc này Lý Tuế đã mặc áo tơi, mặc cho Lý Hỏa Vượng khuyên như thế nào, thì nàng cũng không thay đổi da mặt khác.
Theo kế hoạch ban đầu, thì họ vừa chuẩn bị đi tới miếu Thành Hoàng để kiếm Trần Hạt Tử.
Nhưng mà hình như trước cửa thành có thám tử của Giam Thiên Tư, nên khi vừa mới bước vào Ngân Lăng Thành còn chưa đi được bao xa thì đã bị người cản lại.
Một người ăn mặc như một đạo đồng nhảy từ mái ngói xuống xe ngựa của Phật Ngọc Lư, và đã thì thầm vào tai nàng.
Đợi khi đạo đồng vừa rời khỏi, thì Phật Ngọc Lư lại không hề do dự mà kéo dây cương, đi ngược về phía miếu Hoàng Thành.
“Chúng ta không phải đi kiếm Trần Hạt Tử sao? Sao lại đổi hướng rồi?” Lý Hỏa Vượng không hiểu gì đã đuổi kịp Phật Ngọc Lư và mở miệng hỏi.
“Kế hoạch có thay đổi, Chính đại nhân muốn chúng ta gặp ngài trước, sự việc này rất hệ trọng, hắn đích thân tới giải quyết việc này, yên tâm, hắn còn mạnh hơn Trần Hạt Tử.”
“Chính đại nhân? Chính đại nhân nào? Hắn gặp chúng ta ở đâu?”
“Đương nhiên là ở trong thành rồi, lúc trước ngươi không phải là người của Giam Thiên Tư sao? Ngay cả cửa bí mật của Giam Thiên Tư ở Ngân Lăng Thành ở đâu cũng không biết sao?”
Lý Hỏa Vượng thì làm sao biết được chứ, lúc trước khi không có Tâm Trọc con thoi, vì để tránh người khác phát hiện mình là thân phận Tâm Tố, hắn đã cố gắng giữ khoảng cách có thể với tất cả mọi người trong tự.
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng có chút bực bội, tại sao dẫn được nửa đường lại quẹo rồi.
“Bên tháp Linh Lung.”
Nghe những lời này, Lý Hỏa Vượng ngước đầu nhìn thấy phía xa có tòa tháp cao bằng gốm, hắn nhớ tháp này là một phần của Ngân Lăng Thành, trong đó có những cô kỹ nữ cả người xăm đầy hoa văn thanh hoa sứ, là một đặc sắc của tháp Linh Lung.
Sắc mặt của Lý Hỏa Vượng có sự thay đổi nhẹ, “Sao vậy, phải chăng tháp Linh Lung là nơi buôn bán của Giam Thiên Tư sao?”
Hắn vẫn còn nhớ, kỹ viện này đã xem người như vật để dùng vậy, vì để hầu hạ các đại quan giàu có, bên trong kỹ viện có cả những người câm và mù.
Nếu nói toàn là do bẩm sinh, thì Lý Hỏa Vượng không thể nào tin được.
“Haha, vậy mà ngươi còn nói mình là người của Giam Thiên Tư, có vẻ như quá xem thường Giam Thiên Tư quá đó?”
Nghe được những lời này, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng có chút dễ chịu, Phật Ngọc Lư phía sau lại nói, “Ông chủ của tháp Linh Lung này đều là dùng để cung phụng những người trong cung, xem như là Hoàng Thượng, nói chính xác hơn, tháp Linh Lung này là nơi buôn bán của Hoàng Thượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận