Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 749: Lão đại (1)

Lý Hỏa Vượng gặp ác mộng bừng tỉnh lại, mà tay của hắn đã theo bản năng cầm lấy binh khí dưới gối.
“Nhĩ tiên sinh có nhà không? Xin làm phiền mở cửa, lão gia nhà ta cho mời.”
Nghiêng tai nghe tiếng đánh canh ở mấy con phố bên ngoài, Lý Hỏa Vượng phát hiện hiện tại mới tới canh ba, người mình quen biết ở Thượng Kinh thành cũng không nhiều, ai lại nửa đêm canh ba tới tìm mình?
"Lý sư huynh, ngoài cửa có mười hai người, còn có một cỗ kiệu lớn." Miểu Miểu nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói ra tất cả bên ngoài.
"Mặc quần áo tử tế cầm sẵn hành lý, chờ dưới lầu hai, nếu kẻ đến không có ý tốt, chúng ta giết bọn họ, nhân lúc đêm tối nhanh chóng rời khỏi Thượng Kinh!"
Ngay khi Lý Hỏa Vượng hết sức chăm chú, tay vừa hay vươn tới then cửa gỗ, khuôn mặt không có da của Hồng Trung Tọa Vong Đạo kia, bỗng nhiên từ trong then cửa chui ra: “Ta giúp ngươi xem thử rồi. Người gọi cửa là một thái giám.”
Khóe mắt Lý Hỏa Vượng hơi giật giật. Đưa tay vào trong cái đầu không mặt không mắt của hắn nhẹ nhàng kéo, cửa viện bị mở ra.
Khứu giác nhạy bén làm cho Lý Hỏa Vượng lập tức ngửi được một thứ mùi trộn lẫn giữa mùi thơm và mùi nước tiểu, Hồng Trung không nói sai, lão nam nhân mặt béo không râu trước mặt này chính là thái giám.
Khiến Lý Hỏa Vượng càng thấy bất ngờ chính là, trong lòng lão thái giám này ôm một con mèo ngọc vô cùng quen mắt.
“Ha ha ha, bái kiến Nhĩ Cửu đại nhân.” Lão thái giám ôm mèo ngọc cung kính hành lễ với Lý Hỏa Vượng, giọng nói mang theo sự lấy lòng nói: “Xin mời lên kiệu đi, lão gia nhà ta mời ngài đến quý phủ hàn huyên chuyện cũ.”
Xem ra tiểu hoàng đế này sau khi lấy lại tinh thần, lại nhớ đến nhân vật nhỏ là mình rồi.
Khi Lý Hỏa Vượng ngồi vào kiệu lớn như một căn phòng nhỏ, tám vị kiệu phu thân thể cường tráng đồng thời nâng kiệu lên, mang theo hắn đi về phía hoàng cung Đại Lương.
Tám người khiêng lại vô cùng vững vàng, làm cho Lý Hỏa Vượng có loại cảm giác ngồi xe, hắn cũng coi như trải nghiệm một lần cỗ kiệu đẳng cấp cao nhất, kiệu lớn tám người khiêng.
Khi kiệu tiến vào trong bức tường lớn màu đỏ thẫm, nhưng cũng không dừng lại, mà một đường khiêng tới tẩm cung của hoàng đế Đại Lương, đi mãi sau khi đến cửa tẩm cung, lúc này mới chậm rãi nghiêng kiệu, mời Lý Hỏa Vượng xuống.
Tẩm cung mái vàng, cửa đỏ, ngói lưu ly màu vàng dưới ánh trăng hiện ra ánh bạc, trên nóc nhà lấp lánh ánh bạc kia, còn có từng dãy tiểu thú lưu ly ngồi chồm hỗm, trên mặt tiểu thú đều mang mặt nạ mà chỉ riêng hoàng đế Đại Lương mới có.
Khi Lý Hỏa Vượng vừa mới đi tới cửa cung điện khí thế này, lại bị thị vệ thân hình cao lớn, thoạt nhìn phải tới ba mét chặn ngang đường: “Binh khí không thể vào cung!”
Thị vệ thân hình cao lớn này thân trên lớn, thân dưới ngắn nhìn qua vô cùng không hài hòa và quái dị, trên mặt cũng bị một tấm mặt nạ bằng đồng che khuất, thế nên Lý Hỏa Vượng không rõ trong này rốt cuộc là người hay là cái gì khác.
Sau khi Tử Tuệ Kiếm và kiếm đồng tiền bị một tay thị vệ cầm lấy, hắn ta lần nữa lui vào trong bóng tối, giống như bức tượng không nhúc nhích.
Lý Hỏa Vượng đi vào trong điện. Phát hiện bên trong điện rộng rãi này được chống đỡ bởi rất nhiều cột trụ màu đỏ, trên mỗi cột khắc một con rồng vàng xoay tròn, vô cùng đồ sộ sống động như thật.
Trang hoàng khí phái như thế không giống tẩm cung chút nào.
Không đợi Lý Hỏa Vượng quan sát nhiều, tiếng kinh hỉ đằng xa đã thu hút hắn: “Mau tới mau tới!”
Người đang nói chuyện chính là tiểu hoàng đế Đại Lương, hắn mặc một thân hoàng bào màu đỏ đen, không ngừng vẫy tay về phía Lý Hỏa Vượng, nếu không phải bên cạnh có thái giám ngăn cản, hắn đã sớm xông tới rồi.
Lý Hỏa Vượng đi tới ba trượng trước mặt hắn, hành lễ với hắn ta một cái: “Nhĩ Cửu bái kiến bệ hạ!”
Cơ Lâm lúc này cũng không để ý tới đám thái giám bên cạnh ngăn cản, lập tức xông tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt bức thiết nói: "Nhĩ Cửu! Ngươi phải giúp ta a!”
Lý Hỏa Vượng bị đối phương làm như vậy, thật sự có chút không hiểu, trầm mặc đứng ở nơi đó chờ đối phương nói tiếp.
“Phụ hoàng nói không sai, những huynh đệ kia của ta! Bọn họ bắt đầu hành động rồi! Bọn họ muốn đoạt ngôi vị hoàng đế của ta!”
Trong mắt Cơ Lâm lộ ra sự sợ hãi thật sâu: “Ta kỳ thực cũng có thể không làm hoàng đế, ta làm một vương gia tiêu diêu tự tại cũng rất tốt, nhưng mà... nhưng bọn họ muốn hoàng vị thì thôi đi, bọn họ còn muốn giết ta!”
"Đây chẳng phải phí lời sao, chẳng lẽ ngươi còn ngây thơ cho rằng, bọn họ sẽ nể tình huynh đệ, để lại cho ngươi một mạng hay sao?" Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
Dù sao phiền phức này cũng không phải của mình, giờ phút này trong lòng Lý Hỏa Vượng không vội vã chút nào, hoàn toàn là tâm thế xem náo nhiệt.
“Bệ hạ, Nhĩ Cửu thân là một trong Giam Thiên Tư, trong tư có tổ huấn, bất luận kẻ nào cũng không được tham dự triều chính.”
“Ngươi gạt người! Vậy bên cạnh Tam ca sao lại có người của Giam Thiên Tư!” Hoàng đế Đại Lương lập tức lớn tiếng phản bác.
Ngay sau đó thanh âm của hắn ta nhỏ đi: "Ta nghe đám hoạn quan nói qua ngươi, nghe nói ngươi lợi hại rất đúng không? Linh nghiệt kia chính là ngươi tìm tới. Ở Giam Thiên Tư cũng coi như là có tiếng nói, đúng không?”
“Ngươi biết không? Ta hiện tại ngoại trừ những hoạn quan này, giờ ta không biết triều đình nên dùng ai. Bọn họ đều có tâm tư của mình. Ta thậm chí cũng không biết bọn họ có phải âm thầm nương nhờ vào ai rồi hay không!” Thanh âm hoàng đế Đại Lương trở nên có chút run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận