Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 359: Cái chết (2)

Nhìn Lý Hỏa Vượng không chút tổn thương, con mắt trái như đèn lồng khổng lồ kia của Vũ Sư dần chuyển động lên trên, lộ ra một lỗ tròn đen nghịt.
Bảy tám bàn tay khô héo đen như khỉ từ bên trong vươn ra, nằm dưới con mắt giống như lông mi.
Ngay sau đó, mười mấy con mắt to nhỏ chen đầy hốc mắt khổng lồ đó, vẻ mặt của người đàn ông trở nên âm hiểm, dùng mười mấy con mắt nhìn chằm chằm vào bản thể của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nhìn thứ trước mắt, mặc kệ đây là cái gì, nó cũng không phải là Vũ Sư. Chắc chắn không phải.
“Cạch.” Ném cái nạng dưới cánh tay xuống, Lý Hỏa Vượng nặng nề đứng trên mặt đất, trong mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm vào thứ trước mặt: “Đến đi!”
Cậu giơ thanh trường kiếm ngang trước mặt mình, trong lòng quyết tâm, cậu trực tiếp giơ tay trái lên và hướng về phía lưỡi kiếm và đâm thẳng vào.
Với một tiếng ‘soạt’ nhẹ nhàng, hai ngón tay mang theo máu bắn tung tóe bay lên không trung và phình to ra, mang theo gai xương sắc nhọn xuyên thấu da thịt, khoan về phía Vũ Sư kia theo hình xoắn ốc.
Những ngón tay bay đi cực nhanh, Vũ Sư còn chưa kịp tránh né, trên khuôn mặt tròn cực lớn của hắn đã xuất hiện hai nốt ruồi đỏ máu.
Khuôn mặt bị hai ngón tay của Lý Hỏa Vượng đâm xuyên vào và nó vẫn đang khoan vào phía trong, cùng với tiếng kéo xé da thịt không ngừng vang lên, máu đen đặc quánh từ từ chảy xuống thuận theo những bàn chân trần kia.
Những người điều khiển Vũ Sư kia bị thương, nhưng bọn họ vẫn không muốn từ bỏ, thân con lân lắc lư dữ dội như con thú vung tay, từng sợi tua trắng trên thân nó bay lên, bắt đầu bay về phía Lý Hỏa Vượng.
Thứ này đương nhiên không làm khó được Lý Hỏa Vượng, một chiếc kìm gang xuất hiện trong tay Lý Hỏa Vượng, cậu cho vào trong miệng dùng sức kéo mạnh, nhổ ra hai chiếc răng hàm phía sau.
Những chiếc răng trắng mạnh mẽ bay qua và nổ tung, tua trắng dễ dàng bị những mảnh răng vỡ bay qua cắt đứt, vô lực rơi xuống đất.
Thân con lân cũng bị mảnh răng vỡ cắt rách, máu nhuộm đỏ cả thân con lân màu trắng kia, trông vô cùng thê thảm.
Nhìn thấy cảnh này, Vũ Sư dường như cũng biết sợ rồi, nhưng nó không phát ra bất cứ âm thanh nào mà những cái chân người phía dưới thân con lân không ngừng rung lắc, mang theo cơ thể tàn tạ kia cố gắng lui vào trong bóng tối.
Đương nhiên, Lý Hỏa Vượng không thể để cho nó chạy đi như vậy, cậu lại lần nữa đưa kìm vào trong miệng mình.
Đối mặt với sự tấn công của Lý Hỏa Vượng, Vũ Sư bị thương không chống đỡ được bao lâu, rất nhanh đã bị Lý Hỏa Vượng giết chết rồi.
Không tạm nghỉ xả hơi lấy một lúc, Lý Hỏa Vượng lập tức đến giúp những người khác giải vây, cùng với sự gia nhập của Lý Hỏa Vượng, trận chiến bên kia cũng không có gì hồi hộp.
Lý Hỏa Vượng nhảy lên đầu lân, cầm kiếm chém mạnh xuống, sau đó men theo viền mép của khuôn mặt người chết khổng lồ kia trực tiếp cắt xung quanh và lột bỏ toàn bộ da xuống.
Không có mặt, cả Vũ Sư đều đổ sụp xuống. Cùng với một tiếng “rầm” cực lớn, Vũ Sư khổng lồ ngã mạnh xuống đất, máu đen dính dính từ từ rỉ ra trên người con lân, nhuộm đỏ mọi thứ dưới mặt đất.
Lý Hỏa Vượng trên lưng con lân rút kiếm ra, xoay người nhảy xuống, thở hổn hển nhìn những người còn lại đang kinh hồn bạt vía: “Đều không sao cả chứ?”
"Không có gì, chỉ là tai trái của Cao Trí Kiên bị tua trắng chạm vào một chút nên đã dịch chuyển xuống một tấc, những chiếc tua trắng đó có lẽ chính là thứ mà năm đó đã chạm vào Tôn Bảo Lộc.” Xuân Tiểu Mãn mở miệng trả lời.
Nhìn Cao Trí Kiên một tai cao một tai thấp, Lý Hỏa Vượng gật gật đầu, sau đó lấy vạt áo lau vết máu trên thanh kiếm rồi tra lại vào vỏ.
Tiếp theo, cậu quay người lại, quan sát hai Vũ Sư có dáng vẻ vô cùng cổ quái này.
Đằng sau khuôn mặt người bẹp dẹt khổng lồ đó không phải là người Thanh Khâu cầm lấy đầu lân, mà là một khối xác chết cồng kềnh lẫn đầy máu thịt.
Toàn bộ Vũ Sư là nhất thể, cho dù là tay đỡ thân con lân hay là chân di chuyển phía dưới đều có nguồn gốc từ một loại sinh vật vặn vẹo đáng sợ.
Bên trong Vũ Sư đẫm máu là đủ loại cơ quan được treo bằng huyết quản, hoàn toàn xác minh phỏng đoán của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không biết nó sinh ra đã như thế này hay là do con người làm thành như vậy, nhưng cho dù chân tướng là thế nào thì điều này chỉ có thể đại diện cho một kết quả tồi tệ hoặc là một kết quả càng tồi tệ hơn khác.
Điều càng đáng sợ hơn là bọn chúng không chỉ tồn tại trong lòng đất u ám mà còn quang minh chính đại xuất hiện ở ngoài Thanh Khâu, hơn nữa còn được người Thanh Khâu xem như một phần của cuộc sống.
Mà điều khiến bản thân Lý Hỏa Vượng cảm thấy buồn là cậu phát hiện ra vậy mà mình lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận