Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1161: Biến (1)

Đầu của Lý Hoả Vượng bắt đầu to lên không ngừng, gân xanh lan ra khắp da.
Nhưng ngay khi cơ thể của Gia Cát Uyên vừa khôi phục được một nửa, thất khiếu Lý Hoả Vượng chảy máu, hắn đau đớn ngã xuống.
Mặc dù có thể tu chân, nhưng áp lực khi liên tục hai lần tu chân trên ba cơ thể cũ thực sự vẫn quá lớn đối với Lý Hoả Vượng.
Thấy cơ thể của Gia Cát Uyên biến lại thành Tích Cốt Kiếm lần nữa, Lý Tuế nhanh chóng chui vào trong cơ thể Lý Hoả Vượng: "Phụ thân! Ta tới giúp người! Ta tới giúp người! Gia Cát Uyên có tồn tại!"
Hai người tâm ý tương thông, cuối cùng khả năng ăn máu thịt Tâm Tố quanh năm của Lý Tuế cũng có chỗ dùng, cơ thể của Gia Cát Uyên nhanh chóng thành hình.
Nhưng cho dù có Lý Tuế giúp đỡ, cơ thể của Gia Cát Uyên vẫn thiếu chút nữa.
"Thêm chút nữa… thêm chút nữa!"
Lý Hoả Vượng ngã xuống đất vô cùng đau đớn: "Thành công cho ta!"
"Bùm" một tiếng, đầu của Lý Hoả Vượng chợt nổ tung, chỉ còn cái cổ trở trọi đứng đó.
Nhưng cùng lúc đó, cuối cùng Gia Cát Uyên cũng ngưng tụ thành thực thể một lần nữa.
Gia Cát Uyên liếc nhìn thứ đang giao chiến với Binh Gia ở xa với vẻ phức tạp, sắc mặt vô cùng khó coi, tự hỏi: "Lễ tưởng niệm đã kết thúc, tại sao Ma Đà vẫn còn hoá thân ở đây?"
Câu hỏi này của Gia Cát Uyên đã được định là không có câu trả lời. Trên chiến trường ngoại trừ hắn ta thì không còn ai biết thứ này tên là Ma Đà.
Lúc này, Lý Hoả Vượng càng không thể trả lời, hắn đã không còn cả não nữa rồi.
Có điều ngay khi cả đầu bị nổ tung, cuối cùng Lý Hoả Vượng cũng nhìn thấy chân thân của thứ vô hình kia.
So với tượng thần trước kia, nó cũng đội một cái mũ rộng vành, có thể thấy tượng thần trước đó chính là nó.
Chỉ có điều tượng thần đó chỉ là một bộ phận của Ma Đà này thôi, bộ phận còn lại không thể hiện ra chỉ nhờ tượng đá được.
Cái mũ rộng vành đó không phải đầu của nó, mà là tim của nó! Từng sợi dây đỏ kéo dài từ trong tim, chính là huyết quản kéo dài đến khắp mọi nơi trong cơ thể nó.
Trên bức tượng thần còn tồn tại một bộ phận đặc biệt hơn, một cái đầu không thể chạm vào.
Đầu của nó là một thể tập hợp dã thú không ngừng thay đổi, lúc thì trùng sinh lúc lại tách ra, bộ phận tách ra lại thuận theo dải vải đỏ hướng về phía mũ, hình thành nên một vẻ ngoài vừa đáng ngại vừa đáng sợ.
Nếu Lý Hoả Vượng có đầu thì e rằng không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng bây giờ hắn không có đầu, hắn đã nhìn thấy một vài chi tiết khó mà phát hiện ra.
"Gia Cát… Gia Cát huynh!"
Nghe thấy tiếng nói, Gia Cát Uyên đang nhớ lại chuyện cũ trong lòng chợt quay đầu nhìn về mặt đất bên cạnh, thấy nửa cái miệng cô đơn của Lý Hoả Vượng đang nằm trong vũng máu.
"Thứ này! Chân trái của thứ này bị thương! Cách đây không lâu chân trái của thứ này đã bị thương! Đó là nhược điểm của hắn! Chỗ đó có thể đột phá!"
Nghe thấy vậy, Gia Cát Uyên đã hiểu, hai chân hắn ta khẽ giẫm lên mặt đất, bay về phía Ma Đà. Trong tay hắn ta cầm một chiếc bút lông điểm chu sa, mục tiêu là chân trái của đối phương.
Hơn nữa lời của Lý Hoả Vượng không chỉ có Gia Cát Uyên nghe thấy mà Bành Long Đằng cũng nghe thấy, Binh Gia còn lại cũng đã nghe thấy, bọn họ không hẹn mà cùng hành động.
"Lý huynh! Cầm cự! Cho ta thời gian một tách trà!"
Gia Cát Uyên nói xong bèn nhảy ra sau lưng Bành Long Đằng, nhanh chóng vẽ lên trên lưng nàng ta: "Bành tướng quân, có dám cược một ván?"
Nhìn thứ trước mắt, Bành Long Đằng mở miệng lớn hơn, cuối cùng điên cuồng cười to: "Cái gì gọi là dám? Diệt thần, diệt tiên, diệt Phật, diệt đạo! Giết giết giết!"
Khi chữ giết cuối cùng được nói ra, Gia Cát Uyên cũng nhanh chóng vẽ xong. Đó là một con ác quỷ tràn đầy tà khí, quanh hông quấn đầy đầu người, mặt xanh nanh vàng, đang ăn tim moi gan.
Sau khi Gia Cát Uyên nhanh chóng chấm một nét lên trên mặt con ác quỷ, một đôi mắt tràn đầy sự vui thích vì được giết chóc xuất hiện.
Ngay sau đó, bức tranh đó chợt sống dậy, hắn ta mở miệng cười lớn, bò từ sau lưng Bành Long Đằng đến trước mặt nàng ta. Đầu của con ác quỷ nằm ngay trên khuôn mặt in hình tinh trung báo quốc của Bành Long Đằng, đầu của con ác quỷ chồng lên cơ thể hoa văn, càng khiến người khác hoảng sợ.
Gia Cát Uyên không dừng lại, hắn ta bắt đầu vẽ vời liên tục trên lưng Bành Long Đằng, từng nét bút nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể Bành Long Đằng.
Cùng với nét vẽ không ngừng xâm nhập, cơ thể của Bành Long Đằng bắt đầu xuất hiện thay đổi, cơ thể vốn cao lớn của nàng ta càng trở nên mỏng manh gầy gò, cả người cả ngựa ngày càng gầy đi, cuối cùng hoàn toàn biến thành một bức tranh.
Ma Đà cố gắng bảo vệ cái chân bị thương của mình, nhưng Binh Gia ngầm hiểu mà phái hai kỵ binh xông lên, liều mạng yểm trợ cho Gia Cát Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận