Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 175: Biện pháp (1)

Có lẽ là Lý Hỏa Vượng lần này chủ động chuyển đổi nên lần này trở về rất nhanh.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cha với mái tóc hoa râm trong màn hình, chưa kịp nói một lời thì bốn phía lại quay về căn phòng mờ tối.
Tĩnh Tâm sư thái cầm chuỗi ngọc Phật màu vàng đứng ở nơi đó yên lặng nhìn cậu.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng hơi do dự, chậm rãi nâng lên tay phải, hô hấp càng dồn dập hơn, giờ phút này đầu óc cậu rối loạn.
Lý Hỏa Vượng cắn răng sờ ngực mình, bàn tay chợt cứng ngắc, không sờ trúng cái gì.
Đối mặt kết cục sớm nằm trong dự đoán, Lý Hỏa Vượng cất tiếng cười.
"Ha ha, ta sớm nên nghĩ đến, bên kia sao có thể là thật sự, vậy mà ta đi tin lời người trong ảo giác nói, ta điên thật rồi.”
Lý Hỏa Vượng cười một lúc thì ngừng, vì cậu nhận ra dường như điều này không tốt chút nào, nếu bên kia là giả, hiện tại cậu không có chút xíu đường lui nào trong ảo tưởng.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói với không trung:
“Không làm mẹ sợ chứ? Trói tay con lại đi, miễn không đánh trúng mẹ.”
Tĩnh Tâm sư thái luôn lặng lẽ nhìn hết thảy bỗng nhiên nói chuyện: “Nếu bên kia là giả, vậy ngươi đang nói chuyện với ai?”
Lý Hỏa Vượng ngước đầu nhìn ni cô trong bóng tối:
“Tự nói với mình không được à?”
“Kế tiếp ngươi định làm thế nào?”
Trong mắt của Lý Hỏa Vượng bị sát ý đong đầy:
“Ta muốn Đan Dương Tử chết!”
Lý Hỏa Vượng ngồi dưới đất biểu cảm mang theo do dự và giãy giụa mãnh liệt.
Cậu ngồi thừ ra đó suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cầm bút lông viết trên giấy tuyên.
Cứ viết vài chữ là Lý Hỏa Vượng lại tạm dừng khá lâu.
Không quen viết bút lông là một nhẽ, quan trọng hơn là lúc này Lý Hỏa Vượng bắt đầu quên nhiều chữ viết hằng ngày.
Lý Hỏa Vượng biết điều này đại biểu chính mình càng lúc càng giống Đan Dương Tử.
Viết nét ngang nét dọc thật nhiều, cuối cùng Lý Hỏa Vượng viết xuống năm chữ to, Lý Hỏa Vượng tuyệt bút.
Viết xong tất cả điều này, Lý Hỏa Vượng thổi khô tờ giấy đưa cho ni cô mập ở một bên.
“Nếu sư huynh muội của ta quay về tìm thì làm phiền sư thái đưa phong thư này cho tên to con, hắn biết đọc chữ.”
Lý Hỏa Vượng lại đưa qua Thiên Thư, Hồ Lô và Đạo Linh:
“Làm phiền đưa ba món này cho bọn họ.”
“Bọn họ biết cách dùng Hồ Lô và Đạo Linh, còn Thiên Thư thì coi như vật tưởng nhớ.”
Diệu Âm đảo mắt qua ba món đồ, chuyển hướng Đại Thiên Lục giắt bên hông của Lý Hỏa Vượng.
“Không tặng thứ kia à?”
Lý Hỏa Vượng đè tay lên thẻ tre mang đến vô tận thống khổ cho mình, nhẹ lắc đầu nói:
“Không tặng, thứ này điềm xấu, để lại cho bọn họ thì ta ra đi không an tâm, để nó đi theo ta sẽ tốt hơn.”
Sắp xếp xong mọi việc, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn Tĩnh Tâm đứng chờ bên cạnh:
“Sư thái, hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, chúng ta đi thôi."
Tĩnh Tâm sư thái gật đầu, xoay người đi sâu vào An Từ Am, da thịt lỏng tựa như làn váy phất qua mặt đất.
Nàng đi ở đằng trước, Lý Hỏa Vượng ôm bụng theo sau, hai người giữ im lặng.
Xuyên qua ‘đầm lầy’ thức ăn mốc meo, lại đi qua mấy ngôi miếu sập xệ dơ dáy không chịu nổi, một tòa tháp Phật lùn màu đen dần hiện ra trước mắt.
Nhìn thấy tòa tháp kia, Tĩnh Tâm rốt cuộc mở miệng: "Ngươi thật sự muốn làm như vậy?"
Lý Hỏa Vượng gật đầu:
“Lời sư thái nói nhắc nhở ta, thật ra chuyện ta muốn làm là hoàn toàn tiêu diệt Đan Dương Tử, còn về bản thân ta có thể sống được hay không ...”
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng bật cười:
“Bây giờ ngẫm lại mới thấy ta không để bụng nhiều đến mạng của mình.”
Lý Hỏa Vượng ấn vết thương trên bụng mình, khuôn mặt hằn vết mệt mỏi:
“Sư thái à, nói thật một câu, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta mệt rồi, ta không muốn lại nhìn mấy mẹ của ta chịu khổ, ta cũng không muốn từng giây từng phút chịu đựng Đan Dương Tử ăn mòn, ta thật sự nghĩ kỹ muốn nghỉ ngơi.”
Nghĩ tới tử vong đã cận kề, trong lòng Lý Hỏa Vượng không hoảng sợ như đã nghĩ, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng:
“Ài, ta cảm thấy mệt lắm.”
Tĩnh Tâm sư thái gật đầu, mang theo cậu đi vào tháp:
"Vậy thì tốt, như ngươi mong muốn."
"Đa tạ sư thái, ta đã gặp nhiều người trong thế giới này, sư thái là người tốt duy nhất.”
"Ta là người xuất gia, người xuất gia có lòng từ bi là tự nhiên."
"Sư thái, nếu bà là đệ tử Phật Môn thì ta có thể hỏi một câu không?”
“Hả? Hỏi câu gì?”
“Sư thái nói xem trên thế giới này sau khi người ta chết thật sự sẽ biến thành quỷ sao?"
“Lát nữa ngươi sẽ chết, ngươi cảm thấy biến thành quỷ tốt hay tan thành mây khói tốt hơn?”
“Ta cảm thấy con người sống mệt quá, chết rồi nên nghỉ đi, đừng làm ầm ý nữa.” Lý Hỏa Vượng thản nhiên bộc bạch.
Tĩnh Tâm hơi nghiêng đầu, lại nhìn Lý Hỏa Vượng bằng con mắt héo rút:
“Ngươi thật sự xác định không có bất cứ vướng bận rồi sao? Phàm trần này thật sự không có bất cứ thứ gì đáng giá ngươi lưu luyến rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận