Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 869: Tiểu hoàng đế Đại Tề (2)

Lý Hỏa Vượng nhớ đến lúc đánh với nàng thì cơ thể thay đổi, và tiểu hoàng đế Đại Tề năm, sáu tuổi biến biến thành phôi thai trong bụng.
“Là những tàn ảnh màu đỏ của Hư Niên!” Lý Hỏa Vượng lập tức nghĩ đến vấn đề nằm ở đâu.
Lúc trước Lý Hỏa Vượng thông qua kẽ nứt đưa tiểu hoàng đế Đại Tề đến Đại Lương là làm bên trong vòng những tàn ảnh màu đỏ.
Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt khó tin nhảy xuống cây liễu, đến trước mặt ông già, túm cổ áo hỏi:
“Ngực của đứa bé đó thật sự có vết thương? Chuyện hơn ba mươi năm trước ngươi không nhớ lầm chứ?”
Nếu giả thiết này thật sự thành lập, vậy tức là tiểu hoàng đế Đại Tề bị đưa đến Đại Lương ba mươi năm trước, hiện giờ đã trưởng thành!
Thấy Lý Hỏa Vượng vui vẻ nghe chính mình kể chuyện, ông già kia liên tục gật đầu, càng hăng say kể:
“Đúng vậy, ta ở ngay bên cạnh bọn họ, thấy rõ lắm.”
“Lão Nghiêm vốn đã bị bọn ta thuyết phục, đặt lại trong rừng, kết quả bà vợ của Lão Nghiêm mãi không đẻ được bỗng như phát điên ôm chặt đứa bé không chịu buông tay.”
“Về sau bọn họ nuôi bằng cháo gạo, cho uống thuốc, ngươi đoán kết quả thế nào? Ôi chà, bọn họ thật sự nuôi sống! Ngươi nói xem việc này có kỳ quái không? Một lỗ thủng to như vậy mà đứa bé vẫn sống được, người trong thôn đều cảm thấy đây là cái tinh quái."
“Nói đến thì đứa bé sống là chuyện tốt, hai ông bà lẻ loi hiu quạnh cũng có người dưỡng già rồi, nhưng ngươi đoán kết quả thế nào?”
"Đừng nói nhảm! Nhanh nói!" Lý Hỏa Vượng sốt ruột không có tâm tư phụ họa ông già.
Lúc này một người phụ nữ ôm đứa nhỏ đi ngang qua bọn họ, thuận miệng đáp:
“Kết quả là đồ ngốc, đã kể bao nhiêu lần không thấy chán à.”
“Biến đi, xen lời làm gì! Người ta có hỏi ngươi sao?”
Ông già đuổi người phụ nữ đi, kể tiếp:
“Chúng ta nói tới đâu rồi, à ngươi đoán thế nào? Kết quả là đứa ngốc! Miệng méo mắt xéo, đầu óc như thiếu một sợi dây, không nhớ được chuyện gì. Ba tuổi đi đường còn vấp, sáu tuổi không nói được.”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhìn xung quanh, hắn không thấy tên ngốc nào trong số những người này, vội hỏi:
“Vậy người này hiện tại ở đâu?"
“Chàng trai này, sốt ruột làm gì, ta còn chưa giảng đến khúc đó. Tên ngốc dần lớn lên, khi đã lớn thì không còn ngốc như vậy, ít nhất nhận biết người.”
“Nhưng ngươi đoán xem thế nào? Một ngày nọ không hiểu sao tên ngốc hét to chạy vào trong rừng rồi không trở về nữa, thiệt tình.” Ông già tiếc nuối dùng tay vỗ đùi, trong mắt nổi lên một chút sợ hãi.
"Không đúng."
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm mười tình tám khổ trên người ông già, trước đó ông ta toàn nói thật, nhưng câu vừa rồi đã nói dối. Hoàng đế Đại Tề la hét lao vào rừng, trong này chắc chắn có mờ ám!
Đầu óc của Lý Hỏa Vượng xoay chuyển nhanh mấy vòng, hắn lại gần ông già, đè thấp giọng nói: "Đa tạ lão trượng, mười lượng vàng này tuy không thể cho ngươi hết, nhưng xin tặng một lượng vàng, ngươi hãy đi theo ta lấy tiền thưởng.”
Ông già nghe lời này thì tinh thần tỉnh táo, kể chuyện cũ xì mà được cho tiền, đúng là hiếm lạ.
“Vàng quý trọng, tại hạ tự nhiên không thể mang theo bên người, thỉnh đi theo ta.”
Lý Hỏa Vượng nói xong dẫn ông già đi ra ngoài thôn, nhưng khi đi qua một con hẻm thì hắn kéo ông già lại gần, dùng đao cắt một kẽ nứt, mang theo người này chui vào.
Đến Đại Tề, tối trời tối đất khiến ông già hoảng hốt, chân tay luống cuống không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lý Hỏa Vượng căn bản không cho ông ta múa mép khua môi, Tử Tuệ Kiếm đã kề sát cổ ông già này, thô bạo uy hiếp:
“Vừa rồi ngươi lừa ta! Nói mau! Rốt cuộc ngươi che giấu cái gì!"
Hoàn cảnh bốn phía khiến ông già hoang mang lo sợ, thoáng chốc khai hết những gì mình biết.
“Không ... không liên quan tới ta! Là Tiên Nhân bắt tên ngốc đi! Lúc trước ta thật sự không dám nói ra, sợ vị chân nhân kia tìm ta tính sổ.”
Câu trả lời của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng nhíu chặt chân mày:
“Tiên Nhân? Rốt cuộc là ai phát hiện ra thân phận của hoàng đế Đại Tề?”
Lý Hỏa Vượng vội hỏi dồn:
“Tiên Nhân kia bộ dạng như thế nào?”
“A ... Tiên Nhân kia biết bay, bề ngoài chắc là nam, và là một bệnh chốc đầu."
Lại Tử Đầu?
Con ngươi của Lý Hỏa Vượng rút lại, một ý tưởng khó tin xuất hiện ở trong đầu của hắn, hắn gặn hỏi ông già kia:
“Có phải bệnh chốc đầu kia người ngợm lôi thôi, khoác lác không?”
"Đúng đúng đúng!" Ông già nghe Lý Hỏa Vượng miêu tả thì liên tục gật đầu.
Giây phút này, Lý Hỏa Vượng nháy mắt đã hiểu ra, cái gọi là Tiên Nhân tức là sư phụ Đan Dương Tử đã chết của hắn!
Trong Thanh Phong Quan, không có nhiều kẻ ngốc bị Đan Dương Tử bắt cóc, bởi vì quá ngốc còn cần có người chăm sóc, chỉ có một người phù hợp miêu tả của ông già này, đó là Cao Trí Kiên!
Được đến đáp án, ngược dòng trở về, Lý Hỏa Vượng càng nghĩ càng cảm thấy Cao Trí Kiên kỳ lạ, dọc đường đi mấy lần hắn ta đều chết chắc rồi, kết quả vẫn sống tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận