Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 285: Trên đường đi

Điểm tốt duy nhất đó là bởi vì núi đá che chắn, đã không có gió cát lớn như ở sa mạc, ven đường cũng xuất hiện một ít lùm cỏ màu nâu.
“Đi hướng này rồi hướng này.” Đầu ngón tay của Lý Hỏa Vượng vạch trên tấm da cũ kỹ, cuối cùng ngừng lại ở hoa văn tường thành.
"Nếu không đi nhầm thì chỗ này là Kế Thành, chỉ cần đến nơi này, trừ có thể đưa hàng, còn đi được một nửa Hậu Thục. Mà chỗ này dường như nhỏ hơn hai quốc gia trước, là một nước nhỏ.”
Đang lúc Lý Hỏa Vượng suy nghĩ thì cảm giác ống tay áo bị người kéo:
“Lý sư huynh, nhìn xem đằng trước có người kìa.”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, trông thấy phương xa có người đi ở ven đường.
Khi đến gần, Lý Hỏa Vượng phát hiện đối phương là một lão nhân chống gậy trúc, dáng vẻ thư sinh.
Tuy trông ông đã lớn tuổi nhưng cử động nhanh nhẹn, cõng giỏ trúc hình vuông, cảm giác không thấy mệt mỏi gì cả.
Tiếng vó ngựa khiến Kim Sơn Trảo quay đầu, khi một đám người đội mũ vải đen ở sau lưng thì vội bước nhanh sang bên cạnh nhường đường.
“Tại sao những người này ăn mặc như vậy? Đặc biệt là đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào màu đỏ, trên mặt đeo đồng tiền che miệng và cằm, trông không dễ chọc chút nào, ta tốt nhất hãy tránh đi.” Kim Sơn Trảo thầm nghĩ trong lòng.
Kim Sơn Trảo vốn định giảm bớt tốc độ, khiến đám người này qua mặt mình, nào ngờ đạo nhân trẻ tuổi kia lên tiếng bắt chuyện.
“Vị lão trượng này, có thể cho mượn bản đồ xem được không? Ta muốn so sánh bản đồ của ta có đúng không.”
Kim Sơn Trảo cẩn thận cân nhắc một phen, thò tay vào giỏ trúc sau lưng lấy ra một tờ giấy.
“Tranh này là lão hủ tự vẽ, lão hủ vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, không phải khoe khoang chứ vẽ bản đồ không lệch một ly, chân nhân muốn thì cứ cầm luôn đi.”
"Đa tạ, nhưng mà không cần, tại hạ chỉ muốn so sánh bản đồ, so xong liền trả cho lão trượng.”
Thấy đạo nhân trẻ tuổi ngữ khí hiền hòa, dễ nói chuyện, Kim Sơn Trảo hơi yên lòng.
“Chân nhân đi đâu vậy? À, lão hủ tùy tiện hỏi han, có lẽ chung đường với lão hủ.”
"Áp tiêu, đi Kế Thành."
Nghe câu trả lời này, Kim Sơn Trảo không tin, làm gì có tiêu sư không quen thuộc tuyến đường áp tiêu, nhìn liền biết là xạo.
“Ồ? Chân nhân cũng áp tiêu? Vậy là nhập tục rồi.”
"Chân nhân cũng cần ăn cơm, phải nghĩ cách kiếm lộ phí. Nơi núi hoang rừng vắng, lão trượng có một mình, tính đi đâu vậy?”
Kim Sơn Trảo nghe thấy đối phương thăm dò, cười cười, đang suy nghĩ dùng lời nói dối gì với đối phương thì trên ngọn núi bên cạnh bỗng có đá to lăn, một tảng đá lớn từ phía trên lăn xuống, cùng với tiếng gầm rú rớt xuống giữa đường.
Ngay sau đó, phía sau vang tiếng vó ngựa.
Quay đầu nhìn thấy những người bịt mặt cưỡi ngựa, tim Kim Sơn Trảo giật thót:
“Nguy rồi, bị cướp đường bắt lươn trong rọ!”
Kim Sơn Trảo bản năng quay đầu nhìn đạo nhân trẻ utổi ở bên cạnh, phát hiện đối phương không có phản ứng gì, đứng yên cạnh xe ngựa.
“Người này không sợ hãi, chắc có biện pháp ứng đối.”
Kim Sơn Trảo đắn đo một lúc, thừa dịp cướp đường tiến đến, Kim Sơn Trảo hơi lại gần đạo nhân trẻ.
Cộp cộp cộp!
Cùng với tiếng vó ngựa và cát bụi, một đám cướp đường trên cao nhìn xuống, tràn ngập cảm giác áp lực đi tới trước mặt họ.
"Tịnh kiên tử, ngã bất thị ngoại mã, xuân điển khai bất khai?"
“Hửm?” Kim Sơn Trảo ngoài ý muốn nhìn về phía chân nhân nói ra lời này, không ngờ người này biết tiếng lóng của người giang hồ, lai lịch không tầm thường.
Khi Kim Sơn Trảo cho rằng đám cướp đường sẽ đáp lại, một tên cướp một mắt giơ đao lên:
“Xông lên, các huynh đệ! Đâm hắn!”
Tiếng vó ngựa nháy mắt vang lên, không ai ngờ tới cảnh này. Đàn ngựa lại chạy nhanh, xông về phía đám người Lý Hỏa Vượng.
Không để ý rốt cuộc phát sinh chuyện gì, Kim Sơn Trảo nhào ra sau tảng đá to, định thừa dịp bọn họ giao chiến thì mình chuồn đi.
Tốn sức bò cả buổi, Kim Sơn Trảo khó khăn lắm mới leo lên tảng đá to được, nghe tiếng vó ngựa và tiếng chém giết ở sau lưng nhỏ xuống.
Khi Kim Sơn Trảo quay lại nhìn thì thấy đám cướp đường tan tác hết.
Dưới đất nằm la liệt xác của đám cướp đường và xác ngựa, bên đạo nhân trẻ tuổi trừ xe ngựa hơi sứt mẻ ra, các thành viên không bị một vết trầy.
“Hả, sao thế này, ta đã bỏ lỡ cái gì à?”
Lý Hỏa Vượng không để ý lão nhân gặp dọc đường nghĩ như thế nào, cậu giơ trường kiếm nhỏ máu gác ngang cổ một tên thổ phỉ cụt tay.
“Đám thổ phỉ các ngươi không có quy củ đến thế sao? Không dùng tiếng lóng?”
Đối mặt uy hiếp từ Lý Hỏa Vượng, thổ phỉ tỏ ra phi thường kiên cường, hăm dọa ngược lại cậu:
"Lỗ mũi trâu! Ngươi dám giết huynh đệ của ta, nói cho ngươi biết, ngươi tiêu rồi!”
Xoẹt!
Thổ phỉ bị cắt một lỗ tai.
Kim Sơn Trảo ở phía sau xem cảnh này mà khóe mắt co giật.
“Chết thật, lúc này ra vẻ hiền hòa đều là giả vờ, đạo nhân này cũng là kẻ giết người không chớp mắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận