Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1181: Giam Thiên Tư

"Sỏa Tử, đi ra từ Thanh Phong Quan, ngươi theo ta đã lâu, có khi nào thấy ta sợ chết chưa?” Áo đạo sĩ trên người Lý Hỏa Vượng từ thực hóa hư rút khỏi tay Cao Trí Kiên.
Thấy Lý Hỏa Vượng đi thẳng không ngoái đầu, Cao Trí Kiên nôn nóng, nếu biết trước chẳng bằng vừa rồi xúi giục Lý sư huynh đi Nam Bình giết người, ít nhất nguy hiểm thấp hơn chút.
"Bạch sư muội, mau đuổi theo khuyên nhủ Lý sư huynh đi, như vậy thật sự nguy hiểm vô cùng." Cao Trí Kiên mưu tính tìm biện pháp từ Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu mím môi, vẻ mặt ưu thương lắc đầu: “Ngươi khuyên không được, chẳng lẽ ta thì được? Lý sư huynh nói không sai, nếu như thật sự có thể kịp giải quyết vấn đề thì không sợ Pháp Giáo lại cho ra giáo khác nữa, thiên hạ này sẽ không đau khổ như hiện giờ.”
“Nhưng làm như vậy thật sự sẽ lấy mạng của Lý sư huynh!”
Bạch Linh Miểu chậm rãi siết chặt nắm đấm, trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói: "Ta sẽ khiến Bạch Liên Giáo dốc hết tất cả trợ giúp huynh ấy, bao gồm cả ta.”
Trong khi hai người nói chuyện thì Lý Hỏa Vượng đã đi ra cửa cung, tuy rằng xác định phương hướng, nhưng rốt cuộc làm như thế nào vẫn cần bàn tính kỹ lại.
Lúc ấy Huyền Tẫn đề phòng Lý Hỏa Vượng như phòng cướp, không lộ ra chút tiếng gió, nếu hắn muốn biết lúc ấy Huyền Tẫn dùng biện pháp gì giúp Tư Mệnh khác giải quyết Vu Nhi Thần thì phải tự mình tìm hiểu.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ một lúc, đi hướng cứ điểm của Giam Thiên Tư, muốn tìm ra bí mật lúc trước Huyền Tẫn làm sao thành công.
Lý Hỏa Vượng đi tới một biệt thự có hai tòa sư tử đá, khi Lý Hỏa Vượng lấy yêu bài Đại Lương Bính Soái ra thì thuận lợi đi vào.
Bên trong có nhiều người, đa số đổi đồ vật. Giam Thiên Tư có thể sai khiến được những người này làm việc toàn dựa vào nội khố đầy đủ vật chất.
Dù sao muốn nói dựa vào niềm tin trông chờ người khác đối phó Pháp Giáo, tóm lại là không quá hiện thực.
"Sư phụ."
Lý Hỏa Vượng đang đi vào trong còn cho rằng nghe lầm, hắn ngoái đầu lại thì nhìn thấy Lữ Tú Tài đã lâu không gặp.
So với thằng nhóc lóc chóc lúc xưa, Lữ Tú Tài hiện giờ hoàn toàn đổi khác, mất hết da đầu, một hốc mắt trống trơn, phối hợp hai ống quần trống rỗng, miệng móm vào vì không có răng.
Hiện giờ Lữ Tú Tài trở nên càng giống tinh quái bị Lý Hỏa Vượng hàng phục mà lúc trước phụ thân của hắn ta từng nói.
Lữ Tú Tài quần áo tả tơi, mảnh vải rơi rớt dùng bàn tay cuối cùng chống một thanh mạch đao làm trụ đứng cho thân thể tàn phá.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đi hướng mình, Lữ Tú Tài vội chống thanh kiếm kia khó khăn nhảy tới trước mấy bước.
"Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Lý Hỏa Vượng nhíu mày nhìn Lữ Tú Tài chống gậy.
“Không có chân, đi không nhanh nên muốn tới đây xem có cách nào không.” Lữ Tú Tài nở nụ cười ngại ngùng của lứa tuổi thiếu niên.
“Ngươi gia nhập Giam Thiên Tư từ khi nào?”
“Ta không tham gia, hiện giờ nội khố của Giam Thiên Tư mở rộng với người ngoài, chỉ cần là đối phó Pháp Giáo đều có thể đổi đồ vật, sư phụ không biết à?”
“Ta biết mấy thứ này làm gì.” Lý Hỏa Vượng nhìn chân ngắn của Lữ Tú Tài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi chém cẳng chân làm gì? Sử dụng Đại Thiên Lục kiểu gì vậy? Không biết lột da trước sao? Kém lắm cũng nên chặt bàn chân trước chứ!”
“Ta có chặt chứ sư phụ, nhưng đôi khi gặp một số việc hóc búa, chỉ lột da chặt bàn chân cũng vô dụng, ta đành cắt luôn cẳng chân.”
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng thở dài một hơi, thật ra hắn cũng biết đứt chân đau lòng hơn lột da nhiều, xem ra Lữ Tú Tài thật sự là gặp được một số kẻ địch khó chơi đành phải ra hạ sách này.
Hắn luôn cho rằng Lữ Tú Tài hoặc chết hoặc đi về, không ngờ hắn ta còn ở đây:
“Sao ra nông nỗi này, được rồi, nhanh chóng về nhà đi.”
Lữ Tú Tài cười lắc đầu: "Không được, sư phụ, Pháp Giáo chưa diệt thì ta không quay về.”
Lý Hỏa Vượng nhìn sâu bên trong Giam Thiên Tư:
“Ta còn có việc gấp, tự ngươi cẩn thận."
"Sư phụ đi từ từ.”
Lý Hỏa Vượng đi mấy bước, lại thở dài một hơi xoay người qua, rút dao găm gạch một đường trên bụng Lữ Tú Tài.
Sau đó hắn lấy một khúc da hình người cỡ bàn tay từ trong lỗ rốn của mình nhét vào bụng đối phương.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng ấn hai bên miệng vết thương đè mạnh vào giữa, miệng của Lữ Tú Tài lập tức khép lại khe hở.
"Cho ngươi một cái mạng, cái mạng này mất lập tức đi về, nếu ngươi chết thì Lữ gia các ngươi thật sự tuyệt hậu.”
Nói xong lời này, Lý Hỏa Vượng vỗ vai Lữ Tú Tài, bước đi không quay đầu.
"Đa tạ sư phụ! Sư phụ đi từ từ!”
Nhìn Lý Hỏa Vượng đi vào đoàn người, Lữ Tú Tài xoay người lại, đi hướng đổi đồ vật.
Lữ Tú Tài đi tới một quầy hàng gỗ, đổi vải đen và tai trái mình thu gom thành Dương Thọ Đan, lại lấy Dương Thọ Đan mua đồ.
"Vị đại nhân này, ngài muốn mua gì?” Thái giám trên mắt dán hai đồng tiền mỉm cười cung kính đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận