Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1079: Hỗ trợ (1)

"Thế giới có thể nào là một ảo ảnh khổng lồ, là một hình ảnh phản chiếu của một sự sống nào đó hay không? Giống như cái bóng của chúng ta vậy. Chúng ta chính là cái bóng của bọn họ."
Lý Hoả Vượng trầm mặc nhìn người bên trong màn hình, trong lòng hoài nghi: "Tên gia hỏa này sợ rằng không phải cũng bị bệnh tâm thần đấy chứ, chỉ là vẫn chưa bị kiểm tra ra."
"Tôi không đồng ý với quan điểm của cậu." Người nói chuyện không phải là người khác, mà là Dương Na.
Cô phảng phất như đã biến thành người khác, hoàn toàn không có yếu đuối như bên cạnh Lý Hoả Vượng, mà tỏ ra hùng hổ dọa người.
Cô bưng chặt ly trà trước ngực, ánh mắt trở nên sắc bén dị thường. "Cái gọi là khoa học đều là những giả thiết to gan lớn mật, nếu cẩn thận chứng thực, tất cả các giả thiết trước khi được chứng thực, đều vẻn vẹn chỉ là giả thiết mà thôi, cậu có bằng chứng mang tính then chốt nào để chứng minh giả thiết của cậu?"
"Ha ha, đương nhiên là tôi có."
"Lấy ra đi, tôi không tin là cậu có." Lời nói của Dương Na rõ ràng không tin. "Nếu cậu thật sự có bằng chứng mang tính quyết định, cậu có thể đi nhận giải Nobel, còn ở lại đây làm gì chứ."
"Tôi không có cách nào cho cô thấy được, giống như cái bóng của tôi nên biểu đạt với cái bóng của cô như thế nào vậy, thế giới này của chúng ta như thế nào? Bọn họ ngay cả tư duy cũng không có, bọn họ có thể chuyển động chỉ bởi vì chúng ta có thể chuyển động, tôi phải biểu đạt như thế nào chứ?"
"Lý luận vớ vẩn! Cậu như vậy thì có khác gì mấy người cuồng khoa học phát ngôn bừa bãi trên mạng kia chứ, tôi thực hoài nghi rốt cuộc làm thế nào mà cậu làm nghiên cứu sinh như thế nào đấy!" Dương Na tức giận đứng lên, hảo cảm vừa mới bởi vì vẻ ngoài mà tăng lên đã biến mất không còn chút dấu vết nào.
"Cô thử tưởng tượng mà xem, so sánh cái bóng của chúng ta với chúng ta, bọn họ đơn giản cỡ nào. Nếu như những người đang sống sờ sờ như chúng ta, những người có máu có thịt có vật chất, sẽ là cái bóng của một sự sống nào đó, cô có thể tưởng tượng ra, bọn họ sẽ là sự sống như thế nào không?"
Nhìn thấy Dương Na rơi vào hoang mang, Thanh Vượng Lai nói tiếp: "Nếu như hình ảnh phản chiếu của bọn họ không đơn thuần chỉ là một con người yếu ớt? Mà là toàn bộ thế giới của chúng ta thì sao? Toàn bộ thế giới chúng ta vẻn vẹn chỉ là một hình ảnh phản chiếu của sự sống của hắn ta mà nói, vậy thì sẽ một sự sống như thế nào chứ?"
Nhìn thấy Dương Na mở miệng rồi lại ngậm lại, Thanh Vượng Lai nói tiếp: "Cô không nghĩ ra được, bởi vì cô ngay cả bộ phận mang trí tưởng tượng đó cũng không có."
Thanh Vượng Lai nói đến đây, biểu cảm trở nên mơ mơ màng màng. "Nhưng mà tôi đã từng gặp qua rồi, tôi đã từng thấy qua một lần rồi, cho dù đương nhiên tôi đã ngay lập tức quên mất, thế nhưng tôi vẫn nhớ kỹ khoảnh khắc đó, tôi đã nhỏ bé cỡ nào."
"Cái gọi là tư tưởng của chúng ta, vẻn vẹn chỉ là khúc xạ hô hấp của bọn họ, chúng ta sở dĩ tồn tại đơn giản chỉ bởi vì bọn họ tồn tại, thậm chí chúng ta …" Nói đến đây, Thanh Vượng Lai dường như không nói được nữa, anh ta ôm đầu lộ ra một tia thống khổ.
Anh ta quay người mở ngăn kéo ra, móc mấy viên con nhộng ra nhét vào trong miệng, ngay sau đó cầm lấy ly nước trà đã sớm lạnh ngắt uống xuống.
Trong lúc nhất thời trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, ai cũng không nói lời nào.
Một lát sau, giọng nói của Tiền Phúc vang lên trong phòng. "Rối loạn cái gì chứ, cậu nói vớ vẩn, tôi cảm thấy chính là người ngoài hành tinh chòm sao sư tử."
Cuộc trò chuyện của Thanh Vượng Lai vẫn còn tiếp tục, đối với việc ý kiến của đôi bên bất đồng, bọn họ rất thần kỳ cũng không có tranh luận.
Thanh Vượng Lai một lần nữa nhìn về phía Lý Hoả Vượng, "Mặc dù đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, có điều nếu Tiền Phúc đã nói muốn giúp anh, vậy chắc hẳn chúng ta bên kia cũng là đồng minh, hắn ta ở phương diện này có thiên phú."
Thời khắc này Lý Hoả Vượng nhức đầu gãi gãi một cái, lời giải thích của đối phương chẳng những không có giải thích được những nghi hoặc, ngược lại còn khiến đầu óc hắn loạn hơn. "Ta cũng rất hiếu kì, làm thế nào mà cậu có thể trò chuyện cùng hắn ta chứ? Thế giới quan của cậu và hai người bọn họ cũng không giống nhau mà!"
"Bởi vì chúng ta là giả, mặc dù chúng ta có máu có thịt, thế nhưng chúng ta là hình ảnh phản chiếu, thật sự là giả, chân thực đúng là có tồn tại, chân thực tuyệt đối cũng là chân lý tuyệt đối, nhưng chân lý đó đã vượt ngoài tầm nhận thức của chúng ta, không phải ngươi hay ta có thể cảm giác được."
"Cho nên nếu như đều là giả, vậy tại sao còn phải quan tâm xem người khác nghĩ như thế nào chứ?"
"Ha ha, tôi không cho rằng mọi chuyện đều như những gì bọn họ nói, nhưng ý nghĩ của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, tôi không cần thiết phải áp đặt ý nghĩ của mình lên thân người khác, tôi tôn trọng ý nghĩ của bọn họ." Thanh Vượng Lai nâng chén trà về phía người anh em Tiền Phúc và Trần Hồng Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận