Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 471: Về nhà (1)

Thấy Lý Hỏa Vượng sững sờ ở đó, Liễu Tông Nguyên mỉm cười: "Nghe không hiểu? Khà khà, ta chính là muốn ngươi nghe không hiểu, thứ của bổn môn nào có thể tùy tiện nói cho người ngoài, ngươi còn chưa nói cho ta ngươi tên là gì?”
"Nhĩ Cửu."
“Được rồi, gặp lại sau, Nhĩ Cửu.” Liễu Tông Nguyên xoay người, giống như con khỉ nhảy vào trong rừng cây và biến mất không tăm hơi.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu, lại lần nữa sờ sờ làn da được làm bằng giấy trên người mình, hơi dùng sức một chút, da giấy đó bị cậu móc ra một cái lỗ.
Sự đau đớn tột cùng cũng không khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng dậy lên cơn song lớn nào, cậu không đứng dậy mà ngồi nguyên tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Ngưu Tâm Sơn.
Sự tuyệt vọng sâu sắc hiện lên trong mắt Lý Hỏa Vượng: "Ta đã diệt sạch toàn bộ già trẻ nhà họ Bạch rồi, sau khi trở về, ta phải nói với muội ấy thế nào đây?"
"Khụ."
Lý Hỏa Vượng ho nhẹ một tiếng khiến cho những sư huynh đệ khác đều nhìn sang, cậu tự tin nhìn qua từng khuôn mặt kia, lớn tiếng nói: "Các vị sư huynh đệ! Từ nay về sau chúng ta sẽ không đi đâu nữa, sau này chúng ta sẽ sinh sống ở Ngưu Tâm Thôn này, từ giờ trở đi, đây chính là ngôi nhà mới của chúng ta!"
“Lý sư huynh, còn thiếu một việc, Dương Tiểu Hài kia vẫn chưa tới nhà.” Cẩu Oa đưa tay vỗ vào đầu đạo đồng bên cạnh.
Dương Tiểu Hài lập tức hoảng hốt, cậu bé không ngờ vòng vo một hồi vậy mà lại kéo đầu mình vào.
"Ta..." Ngay vào lúc cậu bé úp úp mở mở muốn nói gì đó, Lý Hỏa Vượng mang theo vẻ mặt chán ghét, nói: "Địa chỉ kia là đệ ấy bịa ra, vốn không có nhà, tiểu tử này chính là tên ăn mày."
Lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được cánh tay mềm nhũn, quay đầu lại liền nhìn thấy Bạch Linh Miểu đang ôm lấy cánh tay của mình.
Nhìn thấy trong ánh mắt sùng bái kia của cô ấy còn mang theo vẻ mong đợi, Lý Hỏa Vượng ấm áp trong lòng, quay đầu lại nói tiếp: "Nếu đã nói rồi thì ta sẽ nói ra hết những gì ta muốn nói. Mọi người, suốt dọc đường này các ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, thế đạo này rất hỗn loạn.”
"Nếu chỉ muốn chiếm một mảnh đất cày ruộng, vậy có khác gì mấy con bò trong mảnh ruộng.”
"Cho nên chúng ta muốn tự bảo vệ mình, chỉ có thể dựa vào chính mình! Sau này, chỉ cần ta biết, ta có thể dạy thì sẽ dạy cho mọi người hết.”
"Sau này ta cũng sẽ nghĩ cách tìm một số cái gọi là công pháp thần thông để cho mọi người đều học.”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người lập tức trở nên kích động, bàn tán xôn xao đủ thứ chuyện.
Nhìn những gương mặt phía dưới, ánh mắt Lý Hỏa Vượng trở nên kiên định.
Các môn tông khác không đáng tin cậy, Giam Thiên Tư cũng không đáng tin cậy, thứ mình có thể dựa vào chỉ có bản thân mình, còn có đám tàn khuyết trước mặt.
Nếu muốn tồn tại ở nơi cổ quái này, bắt buộc phải có thế lực của bản thân. Chỉ có như vậy, những đau khổ mà mình đã trả qua kia mới có thể tránh xa mình.
"Các vị! Ta nói trước, việc đầu tiên tiếp theo đây mà mọi người phải làm đó chính là học chữ.”
"Học chữ?"
"Học chữ!"
Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ sờ vùng bụng mình: “Không sai, đều phải học chữ.”
"Sau khi học xong, chúng ta sẽ khai tông lập phái, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể hoàn toàn đứng vững trên thế giới này.”
"Người khác luôn nghĩ rằng chúng ta là những phế vật quái vật, nhưng chúng ta phải vén mí mắt của bọn họ lên, để bọn họ nhìn xem, những người như chúng ta đây cũng có thể gây dựng nên một vùng thiên hạ.”
"Chúng ta không phải là quái vật, không ai có thể bán chúng ta, ghét bỏ chúng ta và ức hiếp chúng ta nữa. Chỉ cần mọi người cùng nhau nỗ lực, những ngày tháng sau này của chúng ta chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn.”
"Được!"
"Được!"
"Được!"
Tiếng ‘được’ của mọi người dường như sắp lật tung mái nhà của Ngưu Tâm Thôn.
Nhìn các sư huynh đệ đồng tâm hiệp lực trước mặt, Lý Hỏa Vượng cười rồi, cười rất vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, từng giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống, cuốn đi khuôn mặt tươi cười của Lý Hỏa Vượng, cũng làm tan biến mất tiếng hoan hô của tất cả mọi người.
Mưa rơi lộp độp, Lý Hỏa Vượng cầm một chiếc ô giấy trong tay, lặng lẽ đứng ở đầu thôn Ngưu Tâm Thôn, nhìn làn khói trắng bốc lên từ trong ống khói.
Ở đây căn bản không có người nào khác, trên con đường đất vàng lầy lội vắng vẻ chỉ có một mình Lý Hỏa Vượng, những thứ vừa nãy chỉ là ảo giác trong đầu cậu mà thôi.
Lý Hỏa Vượng đã đứng ở đây từ sáng hôm qua, cậu đã đứng đó một ngày một đêm rồi.
Bởi vì thời tiết ẩm ướt, làn da làm từ giấy trên người Lý Hỏa Vượng đều bị ẩm mốc rồi, nhưng cậu không có thời gian quan tâm đến những thứ này.
Sau khi nhìn thấy Dương Tiểu Hài đội mũi dắt một con bò từ trong thôn đi ra, cậu nhấc những khớp xương gần như tê cứng của mình đi về phía trong Ngưu Tâm Thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận