Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 124: Ba Hủy (1)

Tiểu Mãn ném một viên đá huỳnh quang xuống dưới chân hắn ta, chiếu sáng mặt mũi hắn ta. Bọn họ biết người này, đây chính là lão đại trên thuyền lúc trước.
“Vậy mà tên này vẫn chưa chết?” Ý nghĩ này hiện lên trong đầu tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Hỏa Vượng.
Nguyên Nhị miệng đầy máu, tay phải cầm một cuộn thẻ tre cổ quái, tay kia cầm một chiếc kìm sắt màu đen.
Nhìn cái miệng đang chảy máu của hắn ta, Lý Hỏa Vượng lập tức nhận ra được những thứ màu trắng kia là thứ gì rồi.
"Đi ra! Đi ra đi! Tên mũi bò! Hóa ra cũng có lúc ngươi không có bản lĩnh như vậy!"
Nguyên Nhị với đôi mắt đầy tia máu, đưa chiếc kìm vào miệng, kẹp chặt răng cửa một lần nữa và dùng sức kéo mạnh.
Hắn ta dùng cái miệng đầy máu thấp giọng lẩm bẩm gì đó với thẻ tre màu đỏ, chiếc răng đó nhanh chóng được bao phủ bởi màu máu, giống như một ngôi sao băng lập tức khoan vào một ngôi nhà gỗ bên cạnh.
Tiếng kêu gào thảm thiết của Tiểu Mãn từ bên trong truyền ra khiến trái tim Lý Họa Vượng thắt chặt.
“Ring, ring, ring!” Tiếng chuông đột nhiên vang lên, hai vị Du lão gia bay sát mặt đất hướng về phía Nguyên Nhị.
“Phụt!” Nguyên Nhị nhổ mạnh một ngụm máu xuống đất, sau đó lại lần nữa giơ kìm lên, lần này hắn ta không nhắm chuẩn vào răng mà là nhắm chuẩn vào con mắt còn lại duy nhất của mình.
"Bụp" một tiếng, cùng lúc nhãn cầu bị bóp nát, một luồng sáng kỳ dị bao trùm xung quanh, hai vị Du lão gia kia ngã xuống đất và không thể cử động như thể bị thứ gì đó dính chặt lại.
"Ngươi giết chết cả nhà lão tử. Lão tử cũng phải giết chết cả nhà ngươi. Cùng chết với ta hết đi!"
Sau khi gầm lên một tiếng, Nguyên Nhị lấy từ thắt lưng ra một con dao nhỏ và cắm vào cổ họng của mình.
Cho dù cơ thể hắn ta đau đớn đến mức run rẩy nhưng vẫn dùng sức róc vào máu thịt của mình.
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, mười mấy vị Du lão gia được ngưng tụ từ bốn phương tám hướng, nhanh chóng lao về phía Nguyên Nhị.
“Xoẹt” một tiếng, hàng loạt cơ quan trong cơ thể bao gồm cổ họng, dây thanh quản, lưỡi đã bị Nguyên Nhị nhổ rút ra ngoài.
Những thẻ tre màu máu trải trên mặt đất, khi Nguyên Nhị đặt những thứ trong tay này lên những thẻ tre, tất cả các Du lão gia đều lập tức biến mất.
Mà khi máu thịt của Nguyên Nhị được quay trên những thẻ tre, thứ vô tri vô giác này đột nhiên sống lại.
Mượn lưỡi và dây thanh quản của Nguyên Nhị, những thẻ tre bắt đầu nói chuyện.
Ngay khi giọng nói vịt đực cực kỳ quái dị đó vang lên, trong phút chốc, trời đất bỗng nhiên thay đổi.
"Nhất thiệt chuyển luân! Nhất tiệp đại thiên! Diệu cảnh cực nhiều, không thể giải thích bằng lời! Trời cao thần dị, nào có thể không tức giận! Chủ ta chí cao! Sao dám kinh động?”
"Nhất thiệt chuyển luân! Nhất tiệp đại thiên! Diệu cảnh cực nhiều, không thể giải thích bằng lời! Trời cao thần dị, nào có thể không tức giận! Chủ ta chí cao! Sao dám kinh động?”
Khi những thẻ tre gỗ sử dụng lưỡi người nói ra những lời này, mọi thứ xung quanh đều méo mó, ngũ quan và cảm giác của tất cả mọi người trên đảo đồng thời bắt đầu thay đổi.
Thị giác, vị giác, khứu giác, thính giác, tất cả những thứ này đều dần dần dung hợp lại với nhau, tạo thành một loại cảm giác mà người bình thường không thể hiểu được.
Thông qua khả năng cảm nhận cực kỳ đặc biệt này, đám người Lý Hỏa Vượng đã đột phá giới hạn cảm nhận của con người.
Bọn họ nhìn thấy nơi sâu nhất của bầu trời, trong một vực thẳm tối tăm rộng lớn không thể dò được, nơi mà vô số thế giới và mặt trời với màu đen càng sâu thẳm hơn xoay quanh trong đó, có thứ gì đó đang chuyển động.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy chút tầm nhìn chiếu ra từ trên thứ đó, nếm được khí tức khiến người ta không khỏi run rẩy từ trên tầm nhìn đó, cũng nhìn thấy được hoàn luật kỳ dị mà sự chuyển động của thứ đó mang lại.
"Ầm... Ầm ầm... Ầm!"
Lý Hỏa Vượng cảm thấy rằng nó cách mình rất xa rất xa nhưng hoàn luật của nó lại mê người và rõ ràng như vậy.
Lý Hỏa Vượng không thể tìm thấy vật đối chiếu nào có thể tương ứng với hoàn luật này trong thực tế, nếu có thứ duy nhất có thể có chút giống với thứ này thì chính là tiếng sấm trước khi Hỉ Thần xuất hiện.
Nhưng thứ này mạnh hơn Hỉ Thần rất nhiều rất nhiều, trước mặt nó, Hỉ Thần yếu ớt và nó quả thực chính là sự chênh lệch giữa cát và đỉnh núi.
Lý Hỏa Vượng gần như không chút do dự mà đưa ra phán đoán này, cho dù cậu căn bản không thể hiểu thứ mà mình cảm nhận được rốt cuộc là thứ gì.
"Tự sát để Đan Dương Tử ra? Không! Ở trước mặt nó, Đan Dương Tử là đồ bỏ đi! Hai bên chênh lệch quá lớn."
Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng nhận ra điều này, trước mặt thứ đó, đám người phàm như mình căn bản không có bất kỳ khả năng phản kháng nào.
Vào lúc Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn thất vọng chán nản, nằm ở đó chờ chết, ngũ quan cảm giác méo mó dung hợp lại với nhau kia của cậu lại khôi phục lại bình thường một cách khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận