Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 298: Di chuyển rồi (1)

Những mảnh xương màu trắng dày đặc khoan vào da thịt của tất cả mọi người, gây nên những tiếng la hét thảm thiết, những tên tặc phối quân vừa rồi còn đang đứng cùng nhau lập tức ngã xuống một vùng.
“Ring, ring, ring!” Tiếng Đạo Linh chói tai vang lên.
Du lão gia bay xuống, không ngừng xuyên qua trong đám tắc phối quân.
Tiến đánh đồng bộ, hiệu quả rất nhanh. Rất nhanh, Lý Hỏa Vượng đã có thể nhìn thấy con đường đất rời khỏi từ trong đám tặc phối quân rời rạc.
“Cuối cùng...” Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, khắp người Lý Hỏa Vượng bị một luồng sát khí khiến người ta cực kỳ khiếp sợ bao trùm.
Loại khí tức này áp chế lấy cậu, khiến cậu đầu hàng, khiến cậu sụp đổ.
Trực giác nhạy bén của Lý Hỏa Vượng cảm nhận được nguy hiểm, cậu muốn động đậy nhưng lúc này toàn thân cậu đều như bị khối băng bao trùm, căn bản không thể cử động.
Một tiếng rồng ngâm vang lên trên thân kiếm của Lý Hỏa Vượng, giúp cậu thoát khỏi sự khóa chặt của luồng khí tức đó.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa lăn khỏi chỗ, tiếng huýt sáo chói tai nhanh chóng vang lên.
Một cây trường kích khổng lồ lao xoắn qua, đâm mạnh vào vị trí vừa rồi của Lý Hỏa Vượng.
Những viên đá bắn tung tóe, văng trúng vào mặt Lý Hỏa Vượng gây đau đớn.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Lý Hỏa Vượng quay đầu về phía mình đi tới.
“Cộc cộc cộc!” Con ngựa cao lớn thân mang giáp nặng chở nữ tướng lĩnh kia đang giẫm lên người khác mà phi nước đại đến đây.
Bốn chiếc chân ngựa to khỏe bị máu nhuộm thành màu giống như chiếc đạo bào của Lý Hỏa Vượng.
Khi nàng ta đến gần, trong lòng mỗi người đều run rẩy, có thứ gì đó khống chế cơ thể bọn họ khiến bọn họ quỳ xuống đầu hàng trên đất.
"Haha, cuối cùng cũng ép ra được rồi, gián điệp Tứ Tề.” Trong giọng nói của người phụ nữ mang theo chút thoải mái.
"Ta nói lại lần nữa, thanh kiếm này là người khác tặng cho ta. Ta không phải gián điệp của Tứ Tề.”
"Ngươi mang kiếm của Hữu gia, Bành Long Đằng ta nói ngươi là gián điệp thì con mẹ ngươi chính là gián điệp. Về phần là thật hay giả, liên quan gì đến ta?"
Con ngựa cao lớn dùng lực giẫm lên thi thể, cõng chủ nhân của mình lao thẳng về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng gắng hết sức né tránh, vừa cầm kiếm quay đầu lại nhìn, Bành Long Đằng đã giơ trọng kích trong tay lên, đánh về phía mặt cậu.
Kình phong gào rít, thổi tung mái tóc của Lý Hỏa Vượng bay ra sau.
Trọng lực như vậy, Lý Hỏa Vượng căn bản không dám lấy binh khí của mình ra chặn, cho dù là chặn được thì cơ thể này của cậu cũng sẽ bị nghiền nát.
Lý Hỏa Vượng vừa né tránh, cây kích khổng lồ không rõ trọng lượng kia đột nhiên lại rẽ ngang và đuổi theo cậu.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện từ bên cạnh, đó chính là Cao Trí Kiên.
Hắn gào thét, giơ cây gậy răng sói trong tay lên, đánh về phía cây trường kích đó.
Với một âm thanh "keng” khó chịu vang lên, trường kích bị đánh văng ra một chút.
Nhưng cây trường kích móc một cái, dễ dàng mang theo Cao Trí Kiên vạm vỡ bay ra ngoài.
“Ring ring ring!” Tiếng chuông lại vang lên, Du lão gia từ trên trời giáng xuống, bay về phía Bành Long Đằng.
Nhưng khi đôi tay do những sợi dây tạo thành kia sắp chạm đến nơi, cơ thể bọn họ lại xoay chuyển, nhanh chóng bay đi.
Đối mặt với Bành Long Đằng thân mang áo giáp sát khí bừng bừng, Du lão gia thậm chí còn không dám chạm vào nàng ta lấy một cái.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng cảnh giác liếc nhìn về phía sau, nhìn thấy trên cánh tay phải của Cao Trí Kiên xuất hiện một vết rạch sâu đến mức nhìn thấy xương.
Máu đang tuôn ra ồ ạt.
"Ta chặn nữ nhân này! Mọi người mau đi đi! Người nàng ta muốn bắt là ta!"
Tuy nhiên, không ai lắng nghe lời này của Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người đều kiên định đứng phía sau Lý Hỏa Vượng.
Tiếng vó ngựa lộc cộc lại lần nữa vang lên, Bành Long Đằng dắt ngựa tới lui tại chỗ mấy bước.
Nàng ta nhìn thấy cảnh này thông qua khuôn mặt trên chiếc mặt nạ, trên khuôn mặt hung dữ lộ ra nụ cười chế nhạo.
"Tiểu tử, xem ra những người này rất coi trọng ngươi, hay là thế này đi, chúng ta đấu một chọi một trận, nếu ngươi có thể thắng ta, ta đồng ý để cho ngươi dẫn người của ngươi đi, thế nào?”
Nói xong, không đợi cho Lý Hỏa Vượng đồng ý, nàng ta dùng sức kéo mạnh dây cương, đứng lên như một ngọn núi thấp rồi lại lần nữa giẫm xuống.
Nhìn Bành Long Đằng trước mặt, Lý Hỏa Vượng cố hết sức nghiêng người sang trái.
"Không được, nhất định phải đánh cho nàng ta xuống ngựa, như vậy quả thực quá bị động rồi.”
Nhanh chóng cúi người một cái, tránh khỏi trọng kích quét ngang qua của đối phương, hai trong lúc người giao đấu với nhau, Lý Hỏa Vượng nghiến răng.
Cậu giơ kiếm chém về phía chân sau con ngựa.
Không biết có phải là hoa mắt không, Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy trên người con ngựa cũng có con mắt đang mình mình.
Ngay sau đó, chân ngựa nổi gân xanh, giống như có năng lực đoán trước, đầu tiên rụt lại sau đó đá ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận