Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 549: Biến hóa (1)

“Ở ... Bên này!" Lý Hỏa Vượng mở bừng mắt ra, tia sáng lạnh bắn ra, cậu chém về phía sau một gốc cây.
Cây to rộng cỡ một người ôm bị kiếm chém đứt, một người đàn ông quần áo rách rưới hiện ra bóng dáng.
Hắn dùng ánh mắt chân chất kia nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng, Tử Tuệ Kiếm trong tay cậu lập tức biến mất.
“Muốn chơi nữa phải không!”
Hai tay Lý Hỏa Vượng đâm vào bụng, lại bẻ gãy hai cây xương sườn.
Cùng với tiếng phập, Tâm Trọc cũng còng lưng giống như Lý Hỏa Vượng, hét thảm thiết.
Lý Hỏa Vượng chịu đựng đau nhức, gào thét lao về phía Tâm Trọc.
Tâm Trọc nam trợn mắt trừng Lý Hỏa Vượng, hắn chưa từng ngờ rằng năng lực trước kia luôn hữu dụng vậy mà bị mất hiệu lực.
Khi Tâm Trọc nam lấy lại tinh thần thì Lý Hỏa Vượng cách hắn chỉ còn một trượng, xúc tu của Lý Tuế đã vung ra tùy thời bịt mắt đối phương.
Trong cục diện nguy cơ như vậy mà Tâm Trọc nam không hoảng chút nào, chợt giơ tay trái lên, một bóng người trống rỗng xuất hiện bay về phía Lý Hỏa Vượng, đó là Thác Bạt Đan Thanh lúc trước biến mất.
Chưa xong, ngay sau đó là Liễu Tông Nguyên cũng bị ném ra.
Khi người thứ ba bị ném ra từ bên trong thì dây thần kinh căng thẳng của Lý Hỏa Vượng thả lỏng, đó là Miểu Miểu.
Mặc kệ Tâm Trọc nam, Lý Hỏa Vượng theo bản năng mở ra hai tay đón lấy đối phương.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng vững vàng đón lấy Bạch Linh Miểu, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện mà trong mắt chất chứa quá nhiều điều.
Khi Lý Hỏa Vượng buông thiếu nữ ở trong ngực xuống thì Bạch Linh Miểu dần biến mất, cô ấy lại bị giấu đi.
“Tâm Trọc!” Lý Hỏa Vượng trán nổi gân xanh rống to, lao về phía đối phương.
Khi Lý Hỏa Vượng sắp đến gần thì lại có một bóng người bị ném về phía cậu, lần này là Nhị Thần.
Cứ như thế, những thứ bị giấu mất liên tục bị Tâm Trọc nam ném qua ném lại như ném cục đá.
Các thứ bị ném ra rồi lại biến mất.
Về mặt lợi dụng năng lực của mình thì rõ ràng Tâm Trọc nam thuần thục hơn nữ giới nhiều.
Lý Hỏa Vượng biết cứ thế này thì không được, nếu cứ dây dưa e rằng Ký Tướng sẽ không chống đỡ nổi.
Nếu Ký Tướng không chống đỡ được, lại muốn tìm ra Tâm Trọc này thì khó còn hơn lên trời.
Cậu phải nghĩ cách nào đó kiềm chế đối phương.
Lý Hỏa Vượng nhìn hai cô gái lại bị ném về phía mình, cậu nháy mắt với họ, Bạch Linh Miểu nhẹ gật đầu.
Rất nhanh, Bạch Linh Miểu, Nhị Thần lại dần biến mất, khoảnh khắc hai người mang theo các loại tạp vật xuất hiện thì hai tay của Lý Hỏa Vượng đâm vào ngực xoáy mạnh xương sườn.
Tâm Trọc đau đến nỗi gập người xuống, vào thời khắc này, Nhị Thần ở giữa không trung nhanh chóng lộn ngược, chân đi giày thêu đạp mạnh vào lòng bàn chân của Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu nương xung lực ngược lao về phía Tâm Trọc nam.
Trong khoảnh khắc này, Bạch Linh Miểu vươn tay chộp hướng trường kiếm ở một bên.
“Đừng lấy nó!”
Lý Hỏa Vượng hét to ngăn cản, đó là Tử Tuệ Kiếm đã biến mất của cậu.
Bạch Linh Miểu biết, nhưng mà trong tình huống này thì không có lựa chọn nào khác.
Khi Tâm Trọc chịu đựng đau đớn ngẩng đầu lên, Tử Tuệ Kiếm cắm phập vào trán của Tâm Trọc nam.
Khoảnh khắc Tâm Trọc chết đi, mọi thứ xung quanh yên tĩnh trở lại.
Lý Hỏa Vượng trợn to mắt suýt lòi tròng nhìn chằm chằm bàn tay cầm Tử Tuệ Kiếm của Bạch Linh Miểu.
"Ha ha ... ".
Bạch Linh Miểu bỗng nhiên nở nụ cười, người hơi cong xuống, cùng Nhị Thần cười lớn, tiếng cười to dần.
"Ha ha ha ha ha!"
Bạch Linh Miểu cười, nụ cười càn rỡ và vui sướng, dường như muốn thông qua tiếng cười trút ra những thứ tích lũy trong lòng.
Ở chung với Bạch Linh Miểu thời gian dài như vậy, Lý Hỏa Vượng chưa từng trông thấy đối phương lộ ra biểu cảm như vậy.
Lý Hỏa Vượng run rẩy đi hướng Bạch Linh Miểu cầm kiếm:
“Đưa kiếm cho huynh! Mau đưa kiếm cho huynh!”
Nhưng khi đến trước mặt Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng thấy thiếu nữ tóc trắng nâng tay phải lên, trường kiếm đâm thẳng vào ngực của cậu.
Tùy theo thân kiếm rạch lên, ngực của Lý Hỏa Vượng mở rộng, trái tim co thắt bại lộ trong không khí lạnh.
Giây sau, Bạch Linh Miểu sấn tới, dán sát vào Lý Hỏa Vượng, máu phun ra từ người cậu nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo màu nhạt của cô ấy.
"A ... " Trên mặt Bạch Linh Miểu lộ ra chút thoải mái.
Nhìn Bạch Linh Miểu xa lạ ở trước mắt, Lý Hỏa Vượng đang định nói chuyện thì nhìn thấy cô ấy hơi nghiêng đầu hôn lên.
Vài giây sau, Bạch Linh Miểu chậm rãi ngẩng đầu lại nhìn Lý Hỏa Vượng, khóe môi cong lên cười khúc khích.
Lý Hỏa Vượng run rẩy nâng khuôn mặt của đối phương, biểu cảm cực kỳ dữ tợn:
“Miểu Miểu, đừng có như vậy được không?"
Giống như Lữ Tú Tài lúc trước, sát khí trên Tử Tuệ Kiếm chung quy thay đổi tính cách của Bạch Linh Miểu.
Biểu cảm của Bạch Linh Miểu dần thu lại, giống như lại lần nữa biến trở về thiếu nữ dịu dàng, vẻ mặt thẹn thùng hỏi: "Lý sư huynh ... Là như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận