Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1380: Chung đường (1)

Cheng cheng cheng!
Tiếng gõ chiêng vang lên, một cậu bé khoảng mười một, hai tuổi gõ chiêng đồng vừa lộn mèo, miệng không ngừng nói:
“Chiêng nho nhỏ lang thang khắp nơi! Thăm bạn bè khắp nơi, đi từ nam ra bắc, từ đông sang tây! Đi khắp đông nam, bắc và tây, rồi đến đất La Sơn này. Chư vị cha mẹ áo cơm, cái gọi là chỉ nói không tập là kỹ năng giả, kỹ năng đánh thật bán nghề, hôm nay cho chư vị nhìn xem kỹ năng thật sự! Ngực đè nát đá!”
Một băng ghế dài nhanh chóng được đặt giữa sân diễn, một người đàn ông vạm vỡ nằm lên ghế, hai người đàn ông ôm tảng đá lớn đặt lên bụng của gã. Một ông già cầm búa sắt hào hứng đến gần.
“Hây!”
Ông già gồng sức, búa sắt đập mạnh vào hòn đá trên bụng người đàn ông kia.
Cảnh tượng đáng sợ này ngay lập tức khiến các cô nương, cô vợ nhỏ trong đám đông vây xem nhắm mắt lại.
Rào rào!
Tảng đá vỡ ra, người ở bên dưới vẫn lành lặn, tiếng thán phục liên tục vang lên.
Thấy bầu không khí của khán giả đã lên cao, đám người bán nghề càng thêm rèn sắt khi còn nóng, biểu diễn phun lửa, nuốt kiếm, đi dây, đủ các chiêu độc đáo, tiếng khen hay liên tục vang lên.
Lý Tuế vốn định rời đi, nhưng nó có tâm tính của con nít, đứng xem một hồi liền quên thứ khác.
Một chuỗi kỹ năng trình diễn, người đứng xem quên hết mọi thứ, người biểu diễn cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Cảm giác không khí đã đến, ông già để râu nháy mắt với cậu bé.
Cậu bé vẻ mặt miễn cưỡng nằm xuống, giơ tay ra.
Khi ông già dùng chân đạp bàn tay, cậu bé chuỗi hai chân, hét thảm, cánh tay bị tháo khớp.
Cậu bé bất chấp đau đớn, cầm bát mang theo tay gãy thê thảm xin tiền thưởng với người xem biểu diễn.
Thấy tới giai đoạn thu tiền thì người vây xem lục tục tản ra, chẳng mấy chốc đã đi gần hết, nhưng có người tốt bụng thì lấy ba, năm văn ra khỏi tay áo ném vào bát.
Khi bát chuyển tới trước mặt Lý Tuế, nó suy nghĩ một chút, từ dưới váy lấy ra một tấm da thỏ, đặt vào bát của đối phương.
Lý Tuế không rời đi, nó định hỏi đường từ những người bán nghề này, xem bộ dạng biểu diễn của họ khiến nó nhớ đến Lữ Gia Ban, không hiểu sao có cảm giác thân thiết.
Lý Tuế nhớ kỹ phụ thân từng nói, hắn đã từng hỏi đường Lữ Gia Ban, loại người này vào Nam ra Bắc có kiến thức rộng.
Nhưng khác với Lữ Gia Ban là trong đoàn người bán nghề này không có phụ nữ, tất cả đều là nam.
Lý Tuệ đang nhìn bọn họ, những người bán nghề cũng nhìn Lý Tuế, bọn họ không chỉ nhìn, còn là nhìn trân trân, chưa từng gặp cô nương xinh đẹp như vậy.
"Nhìn cái gì! Chưa thấy nữ nhân sao?" Ông già cốc đầu từng người.
Ông già nhìn những đồng xu trong bát, đưa tay ra nhéo vào vai cậu bé, bàn tay bị gãy đã được gắn lại: “Chúng ta hãy ra khỏi thành, ài, bận rộn cả ngày mà không kiếm đủ tiền cơm.”
Bọn họ dọn dẹp đồ vật, điều khiển xe ngựa ra ngoài.
Bọn họ mới rời khỏi cổng thành, nhìn thấy Lý Tuế đi theo, một số thanh niên trong đoàn xe bỗng nhiên bồn chồn, tự hỏi liệu cô gái này có phải đã yêu mình hay không.
Ông già thủ lĩnh tung chân đá đám thanh niên ra, hai tay cung vào nhau hướng Lý Tuế:
“Cô nương, đã xem xong biểu diễn, sắc trời cũng không còn sớm, nhanh chóng trở về đi, đừng để người lớn trong nhà lo lắng.”
Nghe nhắc về gia đình, sắc mặt Lý Tuệ đột nhiên trầm xuống, nhưng nó nhanh chóng bình tĩnh lại:
“Vị gia gia này, đi hướng này là đường đến U Đô phải không?”
"Đúng vậy, nhưng trên đường có mấy ngã ba, tuy rằng đường đi không xa, nhưng đi bộ chắc chắn phải mất mười ngày. Cô nương đi tay không như vậy e rằng không kịp.”
Trần Bân chỉ nói ngắn gọn như vậy, sau đó mang theo đồ đệ tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng vừa đi không bao lâu, ông ta thấy thiếu nữ kia lại đuổi theo:
“Vậy các ngươi cũng đi U Đô sao? Ta có thể đi cùng không? Ta sợ lạc đường."
"Được, được! Chúng ta cũng muốn đi U Đô! Vừa vặn tiện đường!" Mấy thanh niên mười bảy, mười tám tuổi hưng phấn đến không biết để tay vào đâu.
“Được gì mà được! Ngươi là sư phụ của ta hay sao?” Trần Bân nạt nộ.
Ông ta trịnh trọng vái chào Lý Tuế:
“Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa đường đi xa xôi, nếu cô nương thật sự muốn đi U Đô thì hãy đi cùng người lớn trong nhà, hay tìm tiêu sư hộ tống."
Trần Bân không háo sắc như đồ đệ của mình, một cô gái con nhà lành xinh đẹp như vậy cứ khăng khăng muốn đi chung với đám đàn ông độc thân bọn họ, điều này quá khác thường, nhìn liền biết là có lừa đảo.
“Nhưng ta không tìm được người nhà.”
Nhìn thấy Lý Tuế cúi đầu ấm ức, đám thanh niên vô cùng đau lòng, lắp bắp muốn tiến lên an ủi.
Nhưng mà bọn họ đau lòng vô dụng, Trần Bân đẩy cả đám ra, lấy lại tấm da thỏ hoang nâng bằng hai tay đưa tới trước mặt Lý Tuế, ông ta lại cung kính vái nó rồi xoay người kéo đám đồ đệ nhanh chóng rời đi như chạy trốn.
Họ chạy suốt hai tiếng đồng hồ, không dừng lại cho đến khi bầu trời dần tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận