Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 621: Hoàng đế

Hai người nhỏ giọng giao lưu, bỗng phía xa ngoài cửa có giọng vịt đực thông báo:
"Hoàng thượng giá đáo!"
"Hoàng thượng?"
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng trở nên hoảng sợ giống hệt người xung quanh, nếu lúc trước hắn không nghe nhầm thì tiểu hoàng đế của Đại Tề Quốc này là ... xác sống?
Cheng!
Tiếng chiêng run run vang xa, sau đó là tiếng nhạc trang nghiêm từ xa đến gần, hoàng đế Đại Tề thật sự đến.
Không đợi Lý Hỏa Vượng có động tác gì, một quan viên ngồi cạnh hắn bưng đĩa đựng giấm chua uống nhất thời sắc mặt trắng bệch đứng lên, hoảng loạn lao hướng cửa.
Chờ Lý Hỏa Vượng ra đình viện liền trông thấy tất cả mọi người, bao gồm cái gọi là Tần lão, Lương đại nhân đều quỳ trên mặt đất.
Tiếng nhạc càng lúc càng gần, cùng với mùi hương nồng nặc, xe thiên tử có đỉnh chóp hình tròn chậm rãi lộ ra một góc từ bức tường cao lớn.
Tùy theo nghi trượng tới gần, ngay sau đó là bốn cây cột vân long màu đỏ quấn vải lụa màu xanh đen, mành thêu hoa văn rồng lượn giữa mây đen che kín lầu gỗ.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng thế là xong, nào ngờ xe thiên tử của hoàng đế Đại Tề càng lúc càng cao càng lúc càng lớn, dường như không có cuối. Đồ vật chất đống bên trên cũng nhiều hơn, đèn lồng, cờ rồng, trang sức bằng ngọc tròn, du hoàn, lục lạc, tuy đẹp nhưng đầy ắp cả lầu.
Cùng với tiếng nhạc trang nghiêm, lầu gỗ to lớn hoa lệ, trên nặng dưới nhẹ giống như núi nhỏ càng lúc càng gần, to dần trong mắt của đám người Lý Hỏa Vượng, tràn ngập cảm giác áp lực.
Trong hoàn cảnh mờ tối, nó giống như trẻ sơ sinh đã chết siêu khổng lồ trên cao nhìn xuống mọi người trong đình viện của Lương phủ.
Mùi bay ra từ xe thiên tử càng lúc càng nồng, nồng đến mức sặc.
Khi Lý Hỏa Vượng đến gần Gia Cát Uyên định nói gì thì cẩm y vệ mặc áo đỏ tuôn vào cửa, bao vây bốn phía.
Một hàng thái giám già đầu trọc tay cầm phất trần theo sát sau đó, bọn họ ở dưới tường hình thành một bức tường người ngăn cách giữa hai người, bọn họ sắc mặt trắng bệch đứng yên tại chỗ, trong đêm tối giống như từng hàng người giấy.
Không biết từ khi nào, tiếng nhạc dần tắt, trong một chốc yên lặng cực kỳ, hình như ngay cả tiếng hô hấp đều không có.
Mà lúc này Lý Hỏa Vượng đứng ở một góc, giống như người xem quan sát mọi thứ ở trước mắt, tầm mắt đa số đều nhìn chăm chú lầu gỗ to lớn, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ.
Một giọng con nít non nớt bỗng vang lên phía sau những tấm màn:
“Đại Bạn nói các ngươi ở đây chơi, tại sao không mang theo ta chơi cùng?”
Lời này thốt ra, đám người quỳ trên mặt đất sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, một ít người tính cách yếu đuối nhũn người suýt té.
“Các ngươi đang chơi cái gì? Lấy ra cho ta chơi với.”
Một cậu bé đội đế miện, mặc long bào màu vàng đen ló đầu ra từ các lớp màn che.
Cảnh này cực kỳ quái, giống như là lầu gỗ to lớn hoa lệ này là thân hình khổng lồ của cái đầu nhỏ xíu.
Lý Hỏa Vượng vừa nhìn thấy cậu bé lập tức biết ngay đây tuyệt đối không phải con nít, không có đứa trẻ sáu tuổi nào nhìn người bằng ánh nhìn trần trụi như vậy.
Hình như không phải nhìn mặt ngoài của con người mà xuyên qua thịt, nhìn vào xương.
Nhìn thứ ở trước mắt, Lý Hỏa Vượng thầm hoảng hốt:
“Thứ này thật sự là Gia Cát Uyên vặn vẹo làm ra sao? Hơi bị thật.”
Đám thái giám chợt nhìn thấy hai người đứng yên tại chỗ cực kỳ đường đột, tức giận quát:
"To gan! Quan gia đã đến, các ngươi tại sao không quỳ!"
Lý Hỏa Vượng liếc hướng Gia Cát Uyên, hắn ta cũng nhìn lại.
Không chút do dự, Lý Hỏa Vượng lập tức lấy ra hai tờ giấy vàng, cắn rách đầu ngón tay nhanh chóng vẽ phù lục.
Sau khi vẽ xong, Lý Hỏa Vượng dán vào hai bên trái phải của đôi chân, lấy ra Tử Tuệ Kiếm, mang theo tàn ảnh trực tiếp lao về phía xe to lớn của tiểu hoàng đế Đại Tề.
"Các ngươi bị lừa! Hoàng đế này là giả! Nó là Tọa Vong Đạo giả trang!"
Tiếng quát của Lý Hỏa Vượng giống như sấm nổ vang trong nhà.
Khoảnh khắc Lý Hỏa Vượng ra tay, cẩm y vệ nhanh chóng hình thành một bức tường ngăn cản hắn.
Giờ phút này biểu cảm của Gia Cát Uyên trở nên âm u hiếm thấy, hắn ta lật tay lại, một cuốn lịch cũ kỹ ố vàng to cỡ hai bàn tay bị hắn ta đặt ở dưới đất.
Gia Cát Uyên lấy một cây bút lông sói màu trắng ra khỏi ống tay áo, giơ tay lên, vung hướng bầu trời đen ngòm. Màn trời đêm nhuộm ngòi bút.
Bút lông sói mang theo đốm sáng rũ xuống viết một tờ trong lịch cũ:
“Năm Ất Hợi, ngày thường kim bích quý mão, kỵ: nói dối, kỵ: dịch dung đổi mặt!”
Ngòi bút rời đi, tờ giấy cũng bay ra khỏi lịch cũ.
Vệt đen trên ngòi bút bay trở về màn đêm, cũng đưa tờ giấy vàng bay lên bầu trời đen ngòm.
Biểu cảm của tiểu hoàng đế kia và một số thái giám đi theo cũng bắt đầu mặt vặn vẹo, biểu cảm của đám cẩm y vệ cũng trở nên phi thường mê mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận