Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 256: Hợp tác

Cùng với tiếng rít, kiếm đồng tiền hình thành từ thịt của Đan Dương Tử chém tới, Lý Hỏa Vượng và Nhất Vạn ở bên cạnh cực kỳ ăn ý cùng lùi lại.
Ba người mạt chược khác thấy thế nhanh chóng tiến lên ngăn Đan Dương Tử lại.
Thừa dịp hiếm có tạm nghỉ, Nhất Vạn nhìn sang Lý Hỏa Vượng:
"Như thế nào? Chỉ cần ngươi giúp chúng ta đối phó Đan Dương Tử, về sau mọi người ai đi đường nấy.”
Nhưng Lý Hỏa Vượng xem lời của Nhất Vạn như gió bên tai, hai chân đạp mạnh xuống đất, định đi giải vây cho ba vị Tọa Vong Đạo ở xa.
Thấy tình cảnh này, Nhất Vạn lại lần nữa mở miệng, nội dung thốt ra thành công khiến Lý Hỏa Vượng ngừng bước chân.
"Còn cảm thấy không đủ? Vậy ta sẽ cược cái cuối cùng!”
"Lý Hỏa Vượng, ngươi là Tâm Tố đúng chứ? Luôn mê mang, cảm giác khó chịu lắm đúng không? Chỉ cần ngươi giúp chúng ta lần này, chúng ta có thể nói cho ngươi biết biện pháp khiến Tâm Tố thoát khỏi Mê Võng. Khiến ngươi có thể trở thành một người bình thường!"
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Hỏa Vượng, lại lần nữa mở miệng giải thích: "Không sai, Tâm Tố xác thực có thể thoát khỏi Mê Võng, chỉ là biện pháp phi thường khó khăn, người bình thường không tìm ra cách được.”
“Đừng hòng lừa dối, Tĩnh Tâm sư thái còn không tìm ra, ngươi có thể tìm được sao?” Ngữ khí của Lý Hỏa Vượng cứng rắn, nhưng cậu không rời đi.
Nhìn đồng bạn gian khổ chống cự ở phương xa, Nhất Vạn nói nhanh hơn:
“Ni cô già Trần Hồng Tụ đó thì biết cái quái gì! Ta nói thật cho ngươi biết, một trong Tứ Hỉ của Tọa Vong Đạo, Bắc Phong là Tâm Tố. Hắn sống một trăm chín mươi tuổi rồi, bây giờ vẫn khỏe mạnh, không có Mê Võng nào quấn lấy hắn.”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng trầm tư thì ba vị thành viên Tọa Vong Đạo ở xa đã chống đỡ không được.
Kiếm đồng tiền bằng thịt đâm trúng lồng ngực một người mạt chược, ngực của hắn bắt đầu phồng lên.
Giây sau, thân thể của hắn nổ thành đống thịt dị dạng bầy nhầy, bắn tung tóe.
“Nhìn kìa, đã chết ba người! Nếu ngươi còn không hoàn toàn áp chế Đan Dương Tử, kết quả là hai bên chúng ta đều phải chết, còn hắn thì ngư ông được lợi, ngươi sẽ vui sao?”
“Nói thẳng ra, dù ta muốn tính kế ngươi thì sao? Rốt cuộc ngươi hận hắn nhiều hơn hay hận chúng ta nhiều hơn? Chúng ta đã chết ba người, sư phụ của ngươi Đan Dương Tử không rụng một cọng lông tơ! Hãy cân nhắc kỹ!”
Lời này dường như thuyết phục Lý Hỏa Vượng, nếu chọn bên thắng giữa Đan Dương Tử và Tọa Vong Đạo thì đề bài lựa chọn quá đơn giản.
Lý Hỏa Vượng nhìn Đan Dương Tử đuổi theo hai vị Tọa Vong Đạo còn lại, gật đầu nói:
"Ngươi nhanh lên, ta đi ngăn lại.”
Khi Đan Dương Tử mở ra mồm máu to, cơ hồ sắp cắn cái đầu hình vuông của một vị Tọa Vong Đạo xuống, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc kịp thời đuổi tới.
Lý Hỏa Vượng lười né, hai chân đạp mạnh vọt vào miệng rộng của Đan Dương Tử.
Sâu thịt hình thành từ Đại Thiên Lục mấp máy như con đỉa khát máu chui ra khỏi lồng ngực của Lý Hỏa Vượng, nhe miệng tròn đầy răng nanh với Đan Dương Tử.
Keng!
Đan Dương Tử khép miệng lại trước khi Lý Hỏa Vượng lao vào.
Lý Hỏa Vượng mang theo toàn thân đụng mạnh vào khuôn mặt khủng bố của Đan Dương Tử.
Tất cả sâu thịt há mồm định chui vào da thịt của Đan Dương Tử.
Nào ngờ đầu ngón tay từ những xúc tu mấp máy bện lại của Đan Dương Tử nhanh chóng kháp quyết, máu thịt mấp máy trùm lên người Lý Hỏa Vượng, muốn hoàn toàn cắn nuốt cậu.
Máu, da, xương cốt, nội tạng, sâu thịt, mấy thứ này tụ lại trong một khoảng không gian vô cùng nhỏ hẹp, xé rách cắn nuốt nhau.
Thấy Lý Hỏa Vượng khó chơi, Đan Dương Tử muốn giải quyết Tọa Vong Đạo trước, nhưng Lý Hỏa Vượng không cho.
Hai bên nuốt lẫn nhau.
Tuy thoạt nhìn Đan Dương Tử mạnh hơn Lý Hỏa Vượng, nhưng hắn muốn cắn nuốt Lý Hỏa Vượng không dễ như vậy.
Lý Hỏa Vượng hiến tế ngũ hành và ngũ tạng trên người mình đổi lấy thứ từ Ba Hủy rất khó giải quyết.
Đám sâu này không bị lạ thường trên người Đan Dương Tử ảnh hưởng, chúng nó kéo chặt máu thịt của Lý Hỏa Vượng không cho hắn cắn nuốt.
Đám người Nhất Vạn thấy Đan Dương Tử và Lý Hỏa Vượng ở phía xa giống như biến thành một cục thịt không ngừng mấp máy.
“Lâu rồi không gặp nhỉ sư phụ.” Lý Hỏa Vượng nhìn đầu người cỡ trái quýt, giống như bị gọt da gần ngay trước mắt mình, cười dữ tợn chào.
Tuy đang cười nhưng Lý Hỏa Vượng căm hận chỉ muốn ăn thịt, uống máu của Đan Dương Tử.
Nhìn Lý Hỏa Vượng ở trước mặt mình, Đan Dương Tử vẫn luôn treo nụ cười châm chọc:
"Nghiệt đồ, ngươi thật sự cảm thấy đấu thắng được ta? Đạo gia ta là Bán Tiên, một người phàm tục như ngươi là cái thá gì?”
“Vậy sao Bán Tiên nhà ngươi bị phàm tục như ta quấn lấy? Có vẻ sư phụ yếu nhỉ.”
Trong lúc cả hai dây dưa, ba vị Tọa Vong Đạo bắt đầu ra tay, bọn họ nhanh chóng quay quanh hai sư đồ, ngồi xếp bằng, nhắm mắt niệm chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận