Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1007: Phong Đô (2)

"Còn nghe không hiểu? Thật ra ngươi sớm té chết rồi, ngươi đã chết, chết thì đương nhiên thuộc về Khôi Lôi quản, sao không mau đi hợp nhất với nó. Ta chính là đặc biệt tiễn ngươi một đoạn đường."
Nghe lời này, Dương Tiểu Hài thân thể mềm nhũn ngã xuống đất: “Ta chết, ta thật sự đã chết rồi?"
Dương Tiểu Hài nhéo người mình, phát hiện thật sự không đổ máu thì tan vỡ khóc lớn: “Ta vẫn chưa gặp phụ mẫu của mình, ta không thể chết, ta muốn sống! Ta không muốn chết!”
Khi Dương Tiểu Hài khóc đến tuyệt vọng gào thật to thì Lý Hỏa Vượng bỗng vỗ tay trước mắt hắn ta, đắc ý cười lớn: "Ha ha ha! Ngươi bị ta lừa! Thật ra ngươi không chết, mười tình tám khổ trên người của ngươi còn chưa tán.”
Tùy theo hắn cười to, khuôn mặt từ Lý Hỏa Vượng biến thành Hồng Trung, lại từ Hồng Trung biến thành Lý Hỏa Vượng.
Dương Tiểu Hài khóc đến giữa chừng thì ngừng bặt, ngơ ngác nhìn Lý sư huynh, trong một chốc không biết nên nói cái gì.
"Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài.” Lý Hỏa Vượng cười tủm tỉm chìa tay đến trước mặt đối phương, định kéo hắn ta lên.
Dương Tiểu Hài không biết có nên nắm lấy tay của đối phương hay không, cảm giác Lý sư huynh này trở nên hơi kỳ lạ:
“Chắc Lý sư huynh sẽ không lừa ta nữa chứ? Lúc này ta chơi không nổi đâu.”
"Ha ha ha, yên tâm, ta biết chừng mực, vừa rồi đùa với ngươi chút thôi.” Lý Hỏa Vượng vươn tay kéo Dương Tiểu Hài đứng dậy.
Không đi bao lâu, hai người chạm mặt Lữ Cử Nhân đi tới.
Lữ Cử Nhân nhìn thấy hai người thì mơ màng mở miệng hỏi: "Tiểu Đạo Gia? Dương ... ngươi tên Dương Tiểu Hài đúng không? Sao ngươi ở đây?”
Vẻ mặt Dương Tiểu Hài kinh ngạc hỏi:
“Cử Nhân thúc làm sao thế? Chẳng phải chúng ta mới gặp nhau sao?”
“Mới gặp nhau?” Lữ Cử Nhân vẻ mặt xa lạ nhìn Dương Tiểu Hài, đứng yên tại chỗ lại lần nữa bắt đầu suy nghĩ.
"Được rồi, đừng nói nhiều với hắn, mười tình tám khổ ba hồn bảy vía của Lữ Cử Nhân đều tan biến, hiện tại trên người của hắn chỉ còn lại tử khí, đã là một phần của Khôi Lôi, hắn chỉ biết lặp đi lặp lại canh giờ ngắn ngủi, không biết trước đó phát sinh cái gì, cũng không biết hiện tại phát sinh cái gì."
Nghe lời này, Dương Tiểu Hài có chút tội nghiệp nhìn Lữ Cử Nhân:
“Lý sư huynh, tại sao thúc ấy biến thành như vậy? Lữ Cử Nhân chết rồi sao?"
“Sao ta biết.” Lý Hỏa Vượng nói rồi đi tiếp.
Dương Tiểu Hài do dự nhìn thoáng qua Lữ Cử Nhân còn đứng đó, bước nhanh đi theo, mà lần này Lữ Cử Nhân không đi theo, ngơ ngác nghĩ gì đó.
Trong tối đen, Dương Tiểu Hài theo Lý Hỏa Vượng tiếp tục đi về phía trước, lần này bọn họ đi lên.
Khi Dương Tiểu Hài cho rằng chính mình có thể thuận lợi ra ngoài thì có chấn động mạnh, trên trời dưới đất đều truyền đến tiếng răng rắc.
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày, vụt xoay người nhìn về phía động ngầm và cột to, khi nhìn thấy hố to bên kia dần thu nhỏ thì hắn chửi thầm một câu lại đến.
"Lý sư huynh? Cái gì lại đến?" Dương Tiểu Hài cực kỳ căng thẳng hỏi.
"Tai họa, tai họa ở nơi khác, có một số người dường như muốn khiến Khôi Lôi sống lại! Chúng ta đi mau, đừng để bị vạ lây!”
Nói xong Lý Hỏa Vượng kéo Dương Tiểu Hài đi nhanh.
“Lý sư huynh, nếu Khôi Lôi sống lại thì sẽ như thế nào?"
"Khôi Lôi là Tư Mệnh chưởng quản tử vong, ngươi cảm thấy nó sống lại thì có chuyện gì?”
Trong khi nói chuyện thì tiếng chấn động càng lúc càng lớn, ngay sau đó Dương Tiểu Hài nghe vậy dưới lòng đất đen ngòm có tiếng sóng vỗ ầm ầm.
"Bọn họ đến! Chúng ta đi lên trên!” Lý Hỏa Vượng đạp đất kéo Dương Tiểu Hài nhảy lên nham thạch bên trên.
Dương Tiểu Hài treo ngược bị Lý Hỏa Vượng lôi đi chạy như điên, dù treo ngược nhưng hai người không bị rơi xuống.
Dương Tiểu Hài nhanh chóng nhìn thấy dưới thân bị nước biển sậm màu bao trùm, màu nước biển rất kỳ lạ, có màu đỏ nhạt thối rữa, bảy sắc sậm màu.
Nước biển kỳ lạ hùng dũng tràn vào vị trí hố to, khói mông lung bốc lên, khiến Dương Tiểu Hài cảm giác được thân thể của mình đang hòa tan.
Dương Tiểu Hài giống như ngọn nến bị đốt cháy, chảy thành sáp nhỏ tí tách xuống dưới.
Dương Tiểu Hài treo ngược trên tầng nham thạch ngửa đầu, hắn ta không biết nước kỳ lạ dâng lên trên đỉnh đầu là cái gì, cảm giác đến thân thể đang hòa tan, ý thức tan biến.
"Nhanh! Đi mau!" Lý Hỏa Vượng lôi Dương Tiểu Hài tiếp tục chạy như điên, thân thể của bọn họ cũng đang dần biến nhỏ, giờ phút dưới thân họ đã hoàn toàn biến thành biển rộng dậy sóng. Chúng nó gầm rống, gào thét.
Nước biển bắn tung tóe giống như đầu lưỡi không ngừng liếm những gì rơi xuống từ người họ, quyết cắn nuốt hai người vào trong.
Dương Tiểu Hài cảm giác đầu óc mơ hồ, tứ chi bắt đầu vô lực, khi hắn ta cảm thấy không chống chọi nổi nữa thì nhìn thấy đằng trước xuất hiện một miếu thờ treo ngược.
Cột đá ánh vàng khắc hình Phật, bảo bình trang trí, điện vũ cheo leo, nhũ đá diện tích lớn giống như xương sống lưng kéo kiến trúc vô cùng hùng vĩ kia treo ngược trên nóc đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận