Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1442: Chờ đã

Lý Hỏa Vượng nghe mà tức giận đến mức siết chặt nắm đấm tiến lên một bước:
“Thái giám chết tiệt, ngươi xem ta như vô hình à?”
"Đúng vậy." Tả Khâu Vịnh vừa nói xong liền nhanh chóng lắc người lao về phía Bạch Lăng Miểu, mục tiêu của hắn ta luôn là Tâm Bàn Vô Sinh Lão Mẫu.
Bạch Linh Miểu không nhúc nhích, hai tay bắt ấn nhanh chóng niệm cái gì.
"Tường!" Tùy theo Lý Hỏa Vượng gầm lên một tiếng, từng bức tường chớp mắt nhô lên từ mặt đất chặn đứng bóng dáng của Tả Khâu Vịnh.
Đúng lúc sắp va vào tường thì Tả Khâu Vịnh dừng lại, hắn ta vẻ mặt ghét bỏ vươn tay lấy thứ gì từ trên người mình ra tùy tay ném xuống đất.
“Ôi, ai dán Thiên Đạo tử vong lên người ta vậy, rất đáng ghét.”
Tả Khâu Vịnh nói xong liền quay mắt lại nhìn Bạch Linh Miểu, vẻ mặt nghiền ngẫm nói:
"Biết là hiện tại Vô Sinh Lão Mẫu có tử vong, nhưng ngươi muốn dựa vào thứ này đối phó ta thì chỉ có nằm mơ, ta không phải phàm nhân, trò này vô dụng.”
Tả Khâu Vịnh nói xong, nhẹ búng ngón tay về phía Bạch Linh Miểu, hoa cỏ cây cối đột nhiên từ dưới đất dâng lên, nhanh chóng bao trùm người cô.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dữ tợn cắn chặt răng, tay phải vung mạnh, tay của hắn như cục tẩy, chớp mắt xóa tất cả hoa cỏ.
“Hửm?” Hành động của Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng khiến Tả Khâu Vịnh chú ý đến hắn.
“Chậc chậc, nhìn xem đây là ai, mấy ngày không gặp mà thay đổi lớn như vậy.” Giọng nói của Tả Khâu Vịnh có vẻ trêu cợt, dường như không hề coi trọng Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không biết Tả Khâu Vịnh đang hư trương thanh thế hay thật sự không thèm để mình vào mắt, nhưng trong tình huống này, nói nhiều cũng vô nghĩa.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng liếc qua hoàng thành, hắn biết bọn họ không thể chiến đấu ở đây, toàn bộ Thượng Kinh Thành có ít nhất trăm vạn người, nếu thật sự chiến đấu ở đây, tất cả mọi người ở Thượng Kinh chỉ sợ sẽ chết sạch.
"Đổi!" Khi Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi dùng hai tay đẩy, hoàn cảnh xung quanh nhanh chóng thay đổi, cuối cùng mọi người có mặt đều bị chuyển đến Thiên Trần Quốc.
Thượng Kinh Thành mới rồi còn vô cùng phồn hoa giờ phút này tất cả đều biến thành rừng cây rậm rạp.
Nhìn thấy cảnh này, Tả Khâu Vịnh trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ cảm thán: "Ồ, giỏi đấy chàng trai, xem ra trong khoảng thời gian này ngươi đã học được rất nhiều."
Lý Hỏa Vượng không nói nhảm, bỗng trừng hướng Tả Khâu Vịnh, nhìn chằm chằm vào cơ thể mập mạp của đối phương.
Dưới cái nhìn của hắn, thân thể Tả Khâu Vịnh nhanh chóng tan thành từng mảnh, bây giờ hắn đã tu chân đại thành, xóa sổ thân thể của một người dễ như chơi.
Nhưng giây sau, thân thể vỡ ra nhanh chóng mọc lại, dù Lý Hỏa Vượng tu thân thể của đối phương thảm cỡ nào cũng không nhanh bằng hắn ta phục hồi lại.
Tả Khâu Vịnh có Thiên Đạo sinh trưởng, vết thương có thể khép lại được thì đều là chuyện nhỏ với hắn ta.
Thân thể Tả Khâu Vịnh vừa mọc ra vừa bị xé rách, hắn ta mỉm cười với Lý Hỏa Vượng:
“Nhưng so với ta thì chung quy còn non.”
“Lần trước coi như ngươi thông minh, lừa được ta.” Tả Khâu Vịnh nói về kết quả của trận chiến lúc trước.
“Nhưng trò vặt đó rốt cuộc chỉ là trò vặt, lần này ta sẽ cho các ngươi thấy chênh lệch với ta lớn đến mức nào."
Nói xong, Tả Khâu Vịnh giơ hai tay lên trên đầu, tùy theo đôi tay hắn ta gồng sức, vẻ mặt hơi cật lực như sắp làm việc lớn gì kinh thiên động địa.
"Đợi đã!"
Một chữ "đợi đã!" khiến Tả Khâu Vịnh dừng lại.
Sau đó mọi người có mặt nhìn về phía khu rừng bên trái, một bóng người từ trong đó bước ra, hóa ra chính là Xúc Xắc.
Lúc này, trên đầu hắn ta không có khuôn mặt của ai, chỉ có khuôn mặt xúc xắc rất dễ nhận biết của chính hắn ta.
Xúc Xắc xuất hiện giữa hai nhóm đang giao tranh, giơ tay về phía Lý Hỏa Vượng, ra hiệu cho đối phương rút lui.
Sau đó Xúc Xắc nhìn Tả Khâu Vịnh: "Dừng lại, ngươi bị bọn họ lừa gạt, chúng ta là cùng phe.”
Lời nói của Xúc Xắc khiến hai bên cùng giật mình.
Khi nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tả Khâu Vịnh, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức hiểu rằng những gì Xúc Xắc nói chắc chắn có ẩn ý gì.
"Bọn họ là ai? Xúc Xắc rốt cuộc biết cái gì? Không đúng, nếu hắn là Tọa Vong Đạo, vậy không chừng tên này đang thi triển phiến thuật!" Trong lòng Lý Hỏa Vượng không ngừng suy đoán mục đích của đối phương.
Trong khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ về vấn đề này thì Tả Khâu Vịnh đã trả lời: "Ai nói với ngươi?”
Xúc Xắc nhìn Lý Tuế ở một bên, cười nói:
“Tư Thiên Giam Đại Lương nói cho ta biết, nói rằng động tác của ngươi quá nhanh, Vô Sinh Lão Mẫu vừa trở về vị trí thì ngươi lập tức ra tay, hơi không ổn, cho nên khiến ta tra một chút.”
“Ngươi đoán xem kết quả thế nào? Thám tử của ta thật sự phát hiện ra dấu vết, Vô Sinh Lão Mẫu còn chưa về vị trí mà ngươi đã sớm nhận được tin tức và bắt đầu chuẩn bị."
"Trên đời này có ai tốt bụng như vậy? Vừa thấy kẻ thù của ngươi sắp sống lại, lập tức chạy tới nói với ngươi? Tại sao ngươi không nghĩ rằng bọn họ có mục đích gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận