Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 82: Biện chứng (1)

Tiếng niệm kinh vừa vang lên, Lý Hỏa Vượng ở xa xa lập tức nhìn thấy tình huống Du lão gia không thích hợp, đường cong tạo thành thân thể nó bắt đầu không tự chủ được mà vặn vẹo đi.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy tình huống này, cầm lấy đạo linh trong tay lắc càng mạnh hơn. "Khế kiển! Lái khảo cao nghẹt cừ! !"
Sau khi nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói nguyện ý trả giá càng nhiều dương thọ, Du lão gia khó nhọc duy trì thân thể của nó, phóng về một Phật Đà trong đó.
Theo âm thanh của trận chiến, lại một Phật Đà đổ ở trên đất, nhưng cái này đã là cực hạn Du lão gia có khả năng làm được.
Ở trong tiếng tụng kinh như chuông đồng, Du lão gia ở giữa không trung đã rơi xuống đất.
Thấy Du lão gia đã không thể dùng, Lý Hỏa Vượng đình chỉ lắc chuông, nhưng theo tất cả bốn phía khôi phục bình thường, Du lão gia trên đất kia cũng không có tiêu tán.
Toàn bộ đường cong trên người nó bắt đầu rút đi màu sắc vốn có, biến thành màu máu thịt hồng nhạt, nó vẫn là vô hình, lại có thể bị tiếng tụng kinh của Phật Đà này cấp cho thân thể phàm thai.
Du lão gia có thực thể xem qua tựa như như một con giun lớn, thong thả mấp máy ở trên đất.
Lòng bàn tay to lớn có phù chữ vạn trùng trùng bổ xuống.
"Bốp…" Thân thể Du lão gia nháy mắt biến thành một đám bùn.
Bàn tay dính theo máu thịt Du lão gia chậm rãi nâng lên, trùng trùng chắp tay, năm vị thiên thủ phật còn lại lay động đi tới, lại xếp hàng đứng ở trước mặt Lý Hỏa Vượng. "A di đà Phật, thí chủ, mời theo chúng tôi trở về."
Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn về phía Phật Đà, bởi vì có ánh trăng ở lưng, cậu không nhìn được mặt của Phật Đà to lớn này.
Cậu chỉ có thể nhìn thấy những bàn tay mấp máy giống như xúc tu ở sau lưng bọn họ, cùng với cái đầu tối tăm thật lớn. Còn ngửi được hương vị quái dị mùi máu tươi cùng vị hương khói hỗn hợp cùng một chỗ từ trên người bọn họ.
Lý Hỏa Vượng lui ra sau mấy bước, sau khi nhìn trái phải xung quanh thì phát hiện nơi này thật sự chỉ còn một mình mình, cậu lắc lắc đầu với Phật Đà trước mặt: "Không đi." Lý Hỏa Vượng kiên quyết đưa tay ra phía sau nắm lấy chuôi kiếm.
Cùng với một tiếng xoẹt, Phật Đà to lớn cúi lưng xuống, chắn đi ánh trăng trên đầu Lý Hỏa Vượng, áp lực cực lớn đập thẳng vào mặt.
Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác được trong bóng đêm, con mắt lớn như cái đèn lồng của Phật Đà đang nhìn mình.
"A di đà Phật, thí chủ, cậu vẫn cứ vậy sao, chúng tôi làm là tốt cho cậu." Kiên Độn bất ngờ lại không có trực tiếp ra tay, tiếp tục giọng điệu bình tĩnh khuyên bảo.
"Các người nếu thực tốt với ta, vậy để cho ta rời khỏi đây có được không? Người xuất gia không phải từ bi vi hoài sao? Thả ta đi không được sao?"
"Người xuất gia chính là từ bi vi hoài, cho nên chúng ta mới không thể để cho thí chủ rời đi."
Ngay tại thời điểm hắn nói như vậy, một tảng đá bay tới, nện ở trên đầu Phật Đà, phát ra một tiếng keng thanh thúy.
Lý Hỏa Vượng cùng Kiên Độn đồng thời nhìn về bên đó, thì nhìn thấy đám người Bạch Linh Miểu đưa đá dạ quang trong tay lên cao đứng ở xa xa.
"Lý sư huynh! Chạy mau đi! !" Càng nhiều đá bay về bên này, sau khi đánh vào trên người Phật Đà, lại vô lực rơi xuống đất.
"A di đà Phật ! khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ." Hai tay to lớn của Kiên Độn trùng trùng chắp lại, hai chân mảnh khảnh nhẹ nhàng ngồi xuống sau đó dùng sức giẫm mạnh.
"Oành !" một tiếng, bóng người cao lớn của Kiên Độn bay lên trời, sau đó rơi xuống như một tảng đá lớn, mấy chục cái cây bị trực tiếp đè gãy, bóng người cao lớn của hắn trùng trùng rơi ở phía sau đám người Bạch Linh Miểu.
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu thân thể gầy yếu đứng ở bên cạnh Phật Đà, còn không đến ngang bụng, Lý Hỏa Vượng nhất thời vẻ mặt dữ tợn hô lên như bệnh tâm thần: "Dừng lại cho tôi! !"
"Oành!" Nháy mắt tựa như cảm giác được cái gì, vô luận là Phật Đà bên cạnh Lý Hỏa Vượng hay là Phật Đà ở xa xa đồng loạt lui về phía sau một bước.
"Thí chủ Huyền Dương, chúng tôi không tính làm gì cả, xin bình tĩnh." Giờ phút này trong thanh âm Kiên Độn lại có thể mang theo một tia khẩn trương, giống như không muốn kích thích đến Lý Hỏa Vượng.
"Hử?" Một màn này ra ngoài dự kiến của mọi người, một câu của Lý Hỏa Vượng, đối phương lại có thể làm theo.
"Bọn họ..... đang khẩn trương? Một người bình thường như mình có gì để khẩn trương?"
"Người xuất gia không sát sinh, bần tăng chỉ muốn làm cho bọn họ an tĩnh lại." Kiên Độn nói xong, dùng bàn tay khổng lồ thoải mái gom cây cối bốn phía lại, quấn lại lẫn nhau thành một cái nhà giam bằng cây đơn sơ, vây mọi người ở trong.
Kiên Độn giải quyết xong những người bên ngoài, một lần nữa lắc lư đi trở về, đi đến trước mắt Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận