Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 108: Gói đồ (1)

Sau khi Lý Hỏa Vượng dùng tay đặt lên trán của nàng, phát hiện quả thật đã hạ sốt, có chút bất ngờ, nói: “Đan dược mà huynh chế luyện không có công hiệu mạnh như thế mà, muội chắc chắn là không sao?”
Biểu cảm Bạch Linh Miểu ngưng đọng, tiếp sau đó trên mặt lại nở nụ cười. “Không sao mà, muội có thể có chuyện gì, bệnh khỏe rồi, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”
“Không sao cũng đi nằm xuống cho huynh, vừa mới khỏi bệnh đừng có đi đụng nước!”
Mặc kệ trước đây đã xảy ra chuyện gì, người chết thân tan, cùng với cái chết của Lý Chí, toàn bộ câu chuyện cũng đã hạ màn.
Tuy rằng nói gặp phải nguy hiểm, nhưng mà thu hoạch cũng lớn.
Đầu tiên, Lý Hỏa Vượng đã hiểu, nguyên nhân Chính Đức Tự và hòa thượng mưu đồ bất chính,
“Tâm tố giả, thái sử biện nhi thành hình, hình nhi hữu chí, nhi vị thành thểm thị viết tâm tố. Tâm tố, chí chi thủy nhi vị thành thể giả dã.”
Đây là những lời mà Lý Chí nói với cậu trước khi chết, bản thân là tâm tố vô cùng hiếm gặp ở trong mắt con người ở thế giới này.
Lý Hỏa Vượng không hiểu văn tự cổ lắm, nhưng mà dựa vào những ký ức mơ hồ tại trường học, cậu vẫn lý giải ra được một ý nghĩa đại khái.
Theo cách nói này, thái sử bên trong đó, là một vật chất nào đó hình thành ra tất cả mọi vật chất, còn tâm tố, là thứ sản sinh ra thái sử trước đây.
Phiên dịch thì phiên dịch ra rồi, nhưng mà nội dung này ngược lại khiến Lý Hỏa Vượng càng mơ hồ hơn.
“Rõ ràng tôi là một con người, một người bình thường có máu có thịt, sao có thể là một …? Cái này căn bản …”
Cái này vừa nghe liền thấy là thứ sự khởi đầu của chất nhưng chưa thành hình thể, sao cũng không dính dáng được với người sống mà.
Cái thứ này ngay cả vật chất đều chưa có hình thành, sao nó còn có thể là vật sống, còn có thể tư duy, cử động.
Đối diện với vấn đề này, Lý Hỏa Vượng có nghĩ cách nào cũng không hiểu được.
Nhưng mà mặc cho cậu có nghĩ thế nào, Đan Dương Tử, Tâm Huệ phương trượng, còn có Lý Chí, hành động của những người này nói cho Lý Hỏa Vượng biết rằng người tu đạo của thế giới này nghĩ như thế nào.
“Đừng quan tâm rốt cuộc tâm tố là gì, hiện tại tôi chính là thịt Đường Tăng, ai cũng đều muốn đến cạp một miếng.” Lý Hỏa Vượng đi trên đường, tự giễu nói.
Hiện tại, Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn mất đi lòng tin đối với người của thế giới này, bất cứ ai nói bất cứ điều gì đều có khả năng là giả, bọn họ đều có khả năng là vì để lừa gạt mình.
Điều này rất khiến người khác nghi ngờ, mỗi người tiếp xúc ở thế giới này đều có mục đích.
Nhưng mà cuộc sống cũng phải tiếp tục, phiền phức cũng phải nuốt từng miếng.
Ít nhất Lý Hỏa Vượng có thể nhận định Lý Chí không có lừa mình, người trước khi chết nói lời thiện lương, lời hắn nói chắc hẳn là thật.
Đối phương còn mong chờ mình đốt tiền giấy cho hắn vào tiết Thanh Minh mà, lừa gạt về phương diện này, quả thực cũng không có ích lợi gì cho hắn.
“Ê! Các ngươi chờ chút!”
Nghe thấy có người gọi, nhóm người Lý Hỏa Vượng quay đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông mặt mày chất phác trong tay cầm thứ gì đó, từ phía sau đuổi tới.
“Các ngươi đi đâu á? Đồng hương Khiêu đại thần kia của ta đâu? Chính là đôi vợ chồng đi cùng các ngươi đó.” Người thở hổn hển đó hỏi.
Tất nhiên Lý Hỏa Vượng không thể nói, là mình đã giết hắn, “Hắn có việc, cho nên đi cùng với vợ rồi.”
Người đó cũng không nghi ngờ Lý Hỏa Vượng, ngược lại đem gói đồ nặng trịch trong tay nhét vào lòng của cậu.
“Ồ, vậy thì, đây là gói đồ trong phòng của gắn, trước khi đi quên đem theo, các ngươi đem đến cho hắn đi, cảm ơn.”
Lý Hỏa Vượng vẫn còn nhớ gói đồ màu này, trước đây khi lần đầu nhìn thấy, sau lưng Lý Chí chính là mang thứ này.
Không đợi Lý Hỏa Vượng nói thêm điều gì, người đó đưa xong đồ liền quay lưng đi.
Lại lần nữa đi trên con đường đất gập ghềnh, Lý Hỏa Vượng biểu cảm phức tạp nhìn gói đồ ở trong lòng.
Thứ này khẳng định không cách nào đưa lại cho Lý Chí, hắn đều đã chết rồi.
Lúc này đột nhiên trong đầu của Lý Hỏa Vượng xuất hiện một suy nghĩ.
“Ở bên trong túi của Lý Chí, tôi có thể tìm được thứ gì có giá trị không?”
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng nói làm là làm, trực tiếp mở gói đồ bằng vải ra.
Bên trong không có thứ gì làm sáng mắt, đồ vật rất cũ kỹ.
Đầu tiên là một miếng da trống màu trắng, nhìn có vẻ là thứ chuẩn bị cho Khiêu đại thần.
Lý Hỏa Vượng cầm lên liền vứt nó sang một bên đường, Khiêu đại thần cho cậu một ấn tượng rất không tốt, nhìn thấy thứ này liền cảm thất rất xui xẻo.
“Ấy, đừng vứt chứ, miếng da tốt như vậy, lỡ như sau này có thể làm gì đó.” Bạch Linh Miểu hai tay nâng lên.
“Có thể làm gì? Vá lỗ rách à?” Lý Hỏa Vượng phát hiện về một số chuyện, Bạch Linh Miểu tiết kiệm hơn mình rất nhiều.
“Bây giờ chúng ta thật sự hoàn toàn hết tiền rồi, có thể tiết kiệm được chút này hay chút nấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận