Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 940: Người tới (1)

Đám nạn dân nằm úp sấp dưới đất nhanh chóng đứng lên, tự động xếp hàng, cầm các loại chén bể múc canh thịt đổ vào dạ dày.
Bọn họ cư nhiên ăn thứ đó! Lý Hỏa Vượng cảm thấy chán ghét và buồn nôn vô cùng.
"Thí chủ, bần tăng xin chào.”
Giọng nói dưới cây nháy mắt khiến Lý Hỏa Vượng cảm giác lạnh sống lưng, chính mình bị phát hiện ra!
Cơ hồ không có bất cứ suy xét, Lý Hỏa Vượng nắm chặt Tích Cốt Kiếm lao xuống cây.
Chém ra kẽ nứt dễ dàng cắt đôi hòa thượng dưới cây, nhưng máu thịt biến thành hai nửa nhanh chóng mấp máy, khép lại y như cũ.
Đòn vừa rồi của Lý Hỏa Vượng không chút ảnh hưởng lão hòa thượng.
Lý Hỏa Vượng hung hăng trừng khuôn mặt giống hệt ảo giác hòa thượng:
“Rất ghê tởm! Các ngươi rốt cuộc lấy nạn dân làm hoạt động chó chết gì hả?!”
Lão hòa thượng nâng bàn tay quấn xâu chuỗi Phật chắp vào nhau:
“Thí chủ, cứu người một mạng hơn xây bảy bậc Phù Đồ, chúng ta đang cứu người. Tuy chúng ta biết rằng không thể cứ hết thương sinh trong thiên hạ, nhưng không thể bỏ mặc người ở trước mắt.”
“Đút cho người ta ăn thứ ghê tởm đó là cứu người? Vậy tại sao các ngươi không tự ăn!"
"A Di Đà Phật, thí chủ, chúng ta à người xuất gia, không thể ăn mặn."
"Nhưng bọn họ không có đường chọn, tuy rằng có làm trái luân lý, nhưng dù sao hiện tại chỉ có thứ này để ăn, nếu bọn họ không ăn sẽ chết đói."
Lời của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng á khẩu không nói nên lời, trong một chốc không biết nên nói cái gì.
Hòa thượng của Chính Đức Tự này dùng phương thức kỳ lạ biến ra thức ăn để cứu những nạn dân kia?
"Thí chủ, hiện giờ Thiên Đạo mạt pháp, bần tăng thiệt tình không tìm được lương thực, cho nên chúng ta chỉ có thể mượn dùng Phật pháp của Phật Tổ, hộ niệm chúng sinh, từ bi vì chúng." Khi phương trượng Chính Đức Tự nói lời này thì vẻ mặt từ bi, khuôn mặt gầy xương xẩu dường như tỏa sáng Phật quang.
"A! Người lương thiện, đại thiện nhân! Đạo sĩ, hòa thượng bề ngoài giống như ta thì ra là hòa thượng tốt!” Ảo giác hòa thượng đứng bên cạnh Lý Hỏa Vượng khen không dứt miệng.
Lý Hỏa Vượng lườm ông ấy, sau đó tiếp tục nhìn phương trượng Chính Đức Tự, mở miệng hỏi:
"Nói như vậy ... vừa rồi các ngươi đến gần thôn của ta thật sự chỉ muốn xin chút lương thực? Các ngươi thật sự không có một chút lương thực nào?”
"Thí chủ, bần tăng cùng chúng đệ tử là nói hóa duyên không nói thứ khác, vị thí chủ này tại sao cứ sinh sự với những người xuất gia có lòng từ bi như chúng ta?”
Lý Hỏa Vượng không đồng ý lời này:
“Có lòng từ bi? Lúc các ngươi nhét những bé gái sơ sinh vào trong bình sao không bảo là có lòng từ bi?”
“Sao thí chủ nói đến chuyện này? Bọn họ đều bị vứt bỏ, nếu không phải chúng ta giữ lại thì bọn họ sớm bị thả trôi sông hoặc chôn sống, bần tăng đang tìm đường sống cho những nữ tử kia, đây là việc thiện."
“Cho khiến thái giám sinh nhi tử cũng là việc thiện?"
"Việc thiện! Đương nhiên là việc thiện lớn, giúp người có con nối dõi sao không gọi là việc thiện?"
Lý Hỏa Vượng không muốn nói nhiều nữa, hắn đã nhìn thấu, đám hòa thượng của Chính Đức Tự đúng là đang làm việc thiện, chẳng qua là làm việc thiện trong nhận tri của họ.
Nếu có ngày bọn họ cảm thấy giết người phóng hỏa là việc thiện, e rằng sẽ không chút do dự thực hiện.
Trong rừng cây mờ tối, Lý Hỏa Vượng và phương trượng Chính Đức Tự vẫn tiếp tục nói chuyện, nhưng bầu không khí thoải mái hơn lúc trước nhiều.
Lý Hỏa Vượng nhìn lão hòa thượng, hỏi:
“Tư Mệnh của các ngươi là ai?”
“Tư Mệnh? Người xuất gia Phật Môn chúng ta tin Phật Tổ, tin Bồ Tát, chỉ riêng không tin số mệnh."
Lý Hỏa Vượng lập tức đổi cách hỏi:
“À, vậy các ngươi tin vị Phật Tổ nào?”
"A Di Đà Phật, ở giữa thế giới Kim Cương Tỳ Lô Giá Na Như Lai, phương đông thế giới Hương Tích A Súc Bệ Như Lai, phương nam thế giới Hoan Hỉ Bảo Sanh Như Lai, tây phương thế giới Cực Lạc A Di Đà Như Lai, phương bắc thế giới Liên Hoa Bất Không Thành Tựu Như Lai, gọi tổng là Ngũ Trí Như Lai.”
“Ngũ Trí Như Lai? Là Tư Mệnh chưởng quản máu thịt hay chưởng quản sinh dục?” Trong lòng Lý Hỏa Vượng trầm tư.
Nhìn bộ dạng đáng sợ của Lý Hỏa Vượng, phương trượng Chính Đức Tự chắp mạnh hai tay vào nhau, cúi gập người vái:
"Thí chủ, cứu người một mạng hơn xây bảy bậc Phù Đồ, xin bố thí cho chút lương thực.”
“Dù thí chủ từng có xích mích với đệ tử Phật Môn, nhưng bách tính tầm thường chắc không có thù hằn gì với thí chủ chứ? Thí chủ nhẫn tâm nhìn bọn họ tươi sống đói chết sao?”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng lại nhìn hướng phương trượng:
“Ta có thể cho các ngươi lương thực, nhưng cho rồi các ngươi nhất định phải đi, mặc kệ đi đâu, dù sao đừng tới gần!”
Nghe thấy có lương thực, lão phương trượng nhất thời mặt mày hớn hở: "Thí chủ đại thiện! Ta và đệ tử sẽ tụng kinh niệm Phật cho thí chủ, giúp thí chủ tích lũy công đức lớn với Phật Tổ.”
"Miễn, ta chịu không nổi công đức lớn của Phật Tổ các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận