Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 467: Lạnh lẽo (1)

Phụ thân của Bạch Linh Miểu nhìn Lý Hỏa Vượng thảm thương như vậy, ông vứt đao dính máu trong tay, đưa tay kéo kéo thê tử của mình, miệng ghé sát vào tai bà và nhỏ giọng thì thầm điều gì đó, đối với chuyện này, ông dường như có ý nghĩ gì khác.
Lúc này Bạch Trại đi tới, từ trên cao nhìn xuống Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt ông, càng nhìn càng cảm thấy giống một quả quýt, cậu không nhịn được mà nén cơn đau bật cười thành tiếng.
Nhưng cùng với giọng nói của cậu, đầu của Bạch Trại thực sự dần dần biến thành một quả quýt thối mốc, xuất hiện trong tay mình.
“Quýt?” Ngay sau đó, một trận mưa xối xả từ trên trời đổ xuống, đánh vào mặt Lý Hỏa Vượng đến đau điếng.
Lý Hỏa Vương dầm mưa ngơ ngác ngồi xổm bên cạnh thùng rác, run rẩy cầm quả cam thối trong tay mình.
Như bị điện giật, Lý Hỏa Vượng đột nhiên bật dậy, quả cam hư thối trong tay rơi xuống vũng bùn cách đó không xa, bị nước mưa đập cho nhấp nhô lên xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu lập tức nhận ra mình đang ở đâu: "Không hay rồi, Hắc Thái Tuế trong bụng mình bị tấn công, năng lực áp chế ảo giác biến mất rồi.”
Ngay sau đó, lại một suy nghĩ xuất hiện trước mặt: "Nhưng tại sao mình lại xuất hiện trên đường phố? Không phải mình nên bị nhốt trong bệnh viện tâm thần sao? Rốt cuộc khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo mà mình mặc trên người, trên người mình khoác một chiếc áo rộng đầy vết bẩn, phía dưới mặc một chiếc quần cotton thấm đầy nước, chân trái đi một chiếc giày da hở ngón chân, chân phải đi một chiếc tất.
Mình ăn mặc như một kẻ điên lang thang, quần áo đều bị nước mưa xối xả trên trời rơi xuống làm ướt sũng.
Không đợi cho Lý Hỏa Vượng nghĩ thông vấn đề này, cảm giác cực kỳ đói đột nhiên từ trong bụng truyền đến, chiếm cứ lấy ý thức của cậu.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy đói như vậy, như thể đã mười mấy ngày không ăn gì.
Lý Hỏa Vượng lập tức ngồi xổm bên cạnh hố nước thải, nhặt quả quýt thối mốc lên và nhét cả vỏ vào trong miệng.
Lúc này, một chiếc bánh ô tô cán qua vũng nước, sóng nước bắn lên khắp người Lý Hỏa Vượng nhưng cậu không hề động đậy.
Lý Hỏa Vượng đang run lên vì lạnh, cậu co cuộn người lại, đối mặt với thùng rác và nuốt trái quýt mốc trong miệng.
Ăn quả quýt hư thối vào trong miệng, ngoại trừ mùi vị rất kỳ lạ của hoa quả thối ra còn có mùi mốc đặc trưng kia.
Nhưng Lý Hỏa Vương đang đói đến cực độ, căn bản không quan tâm được nhiều như vậy, hiện tại trong mắt cậu quả quýt này còn quan trọng hơn bất kỳ món sơn hào hải vị nào.
Sau khi ăn một quả quýt thối vào bụng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cậu đột ngột đứng dậy và lo lắng hét lên với xung quanh trong cơn mưa như trút nước: "Bạch tộc trưởng! Đừng sợ, ta đang phát bệnh, ta có bệnh, ta có bệnh.”
Một người đàn ông trung niên cầm ô nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ăn mặc lôi thôi bẩn thỉu, vội vàng kéo vợ mình tránh ra xa một chút với vẻ mặt sợ hãi.
Phản ứng của những người khác cũng giống như vậy, đường phố vốn vì trời mưa mà không có mấy người, bỗng chốc hoàn toàn trống vắng.
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để ý đến những biến hóa này, bởi vì cậu biết tình hình hiện thực phía bên kia vô cùng cấp bách.
Ở phía bên kia, mình hoàn toàn như thịt lợn nằm trên thớt, mình bắt buộc phải nghĩ cách cứu lấy mạng của mình.
Tuy nhiên, xung quanh trời vẫn mưa như trút nước, không đưa ra bất kỳ phản hồi nào cho Lý Hỏa Vượng, điều này khiến cậu cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Theo quy luật trước đây, động tĩnh hiện thực phía bên kia phải thay đổi méo mó thành ảo giác mới phải.
"Bạch tộc trưởng! Rốt cuộc các ông đang ở đâu? Làm phiền cho ta chút phản hồi. Hiện tại ta không nhìn thấy các ông.”
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy mấy người đàn ông cầm ô đi về phía mình bên này, ánh mắt cậu lập tức sáng lên.
Lý Hỏa Vượng bước cái chân đi giày da rách kia ra, giẫm lên vũng bùn và lao về phía bên kia: “Bạch tộc trưởng.”
Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhảy ra từ trong cơn mưa lớn, rõ ràng đã khiến người đàn ông kia giật mình.
"Bạch tộc trưởng, ông còn nhớ trước đó là ta đã cứu các ông. Các ông thật sự định động thủ với ân nhân cứu mạng của mình sao?”
Dường như cảm thấy lực này không đủ mạnh, Lý Hỏa Vượng lại nói thêm một câu.
"Còn có một chuyện! Bạch Linh Miểu đã mang thai con của ta, cho dù các ngươi có thừa nhận hay không thì hiện tại ta cũng coi như là một nửa thành viên của nhà họ Bạch rồi.”
“Tên điên từ đâu ra vậy, làm tôi giật cả mình.” Người đàn ông che ô màu đen kia vội vàng lui về phía sau hai bước, trên mặt mang theo vẻ kiêng dè mà đi vòng qua bên cạnh.
Lý Hỏa Vượng làm sao có thể để anh ta đi được, cậu nhanh chóng bước tới trước và dang hai tay chặn trước mặt người đàn ông.
"Bạch tộc trưởng, nếu ông không tin, ông có thể bảo nhị nha đầu đích thân nói cho các ông biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận