Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1061: Đăng Giai (1)

Giờ khắc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên hiểu ra, hắn căn bản không có việc gì!
Là nơi quỷ quái này có vấn đề!
“Đừng hoảng loạn! Tất cả mọi thứ này chỉ là ảo tượng! Tất cả đều là giả!” Lý Hỏa Vượng lớn tiếng nhắc nhở.
Lời này vừa nói ra, không ít người bắt đầu động thủ muốn phá vỡ ảo tượng. Nhưng bất luận công pháp gì đều không hiệu quả.
Một số người trong số họ cũng cố gắng tấn công ảo tượng, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
“Đi trước đã! Trước tiên rời khỏi phạm vi thi thể của Địa Long!” Ảo tượng này có nhiều cỡ nào cũng không chết người được, nhưng trong bụng càng nhiều sâu có thể sẽ chết người.
Những người khác lập tức làm theo, thông qua lần cứu mạng vừa rồi, lúc này Lý Hỏa Vượng mơ hồ trở thành người đứng đầu trong bọn họ.
Mọi người phớt lờ ảo tượng tiếp tục đi về phía trước, nhưng ngay khi vừa đi được thời gian nửa chén trà bọn họ lại cùng lúc dừng lại, thành dạ dày giống hệt như trước xuất hiện trước mặt đám người Lý Hỏa Vượng, bọn họ vẫn còn bên trong.
“Làm sao có thể!” Lý Hỏa Vượng móc xuống một con mắt ở cái đầu bên trái của mình, dùng sức ném nó lên trời cùng với hai viên huỳnh thạch.
Khi nhìn lên phía trên, Lý Hỏa Vượng giờ mới hiểu ra, bọn họ ngay từ đầu đã không đi ra ngoài, đây chỉ là một dạ dày khác của Địa Long mà thôi!
“Ha ha ha ha! Ngu ngốc chưa!” Xúc Xắc lần nữa xuất hiện, dùng tay chỉ vào Lý Hỏa Vượng, ra sức cười chế giễu.
“Đây chính là…đây chính là năng lực của cái dạ dày này sao?! Địa Long này rốt cuộc là thứ gì!” Nhìn vào ảo giác đằng xa, Lý Hỏa Vượng không cam lòng vội vàng nghĩ cách thoát thân.
“Cha…đau quá, sâu bọ càng ngày càng nhiều…con sắp chịu không nổi nữa…” Đủ loại sâu xanh ghê gớm bắt đầu men theo cơ thể Lý Hỏa Vượng bò ra ngoài, không ngừng mang máu thịt của hắn.
Khi những tà túy đó ùn ùn lao về phía họ, tất cả mọi người đều hoàn toàn tuyệt vọng, bọn họ biết lần này sợ rằng thật sự phải tiêu tùng rồi.
“Lão phu... lão phu không cam tâm! Lão phu không cam tâm a!” Một lão đầu cầm phướn chiêu hồn tuyệt vọng ngã ngửa ra sau, trong khoảnh khắc thân thể ông ta chạm đất, cả người lập tức rã rời, giòi bọ màu xanh gớm ghiếc bay tứ tung.
Lý Hỏa Vượng cố gắng kêu gọi những người khác tiếp tục phá vỡ bức tường dạ dày, nhưng dưới sự vây công của tà túy, giòi bọ và cả ảo tượng, căn bản không thể làm được.
Giòi bọ trong cơ thể tất cả mọi người càng ngày càng nhiều, ảo tượng mà họ nhìn thấy cũng ngày càng nhiều, tà túy trước mắt cũng ngày càng nhiều.
Lý Hỏa Vượng không cam lòng, hắn dốc hết sức lực toàn thân giãy giụa, hắn không cam lòng cứ vậy mang theo Miểu Miểu và Lý Tuế chết ở chỗ này! Chắc chắn phải có cách!
Tình hình xung quanh ngày càng trở nên tồi tệ, ngày càng có nhiều người chết, sự sụp đổ sắp xảy ra.
Mà Bạch Linh Miểu lại sững sờ tại chỗ, nghe thấy ảo tượng của người nhà mình nói ra những lời vô cùng ác độc.
“Đồ nuôi uổng tiền! Hắn là kẻ thù giết cha ngươi! Tại sao ngươi không báo thù! Ngươi còn là người không?”
“Niếp Niếp, nương thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi, ngươi sao có thể là người như vậy? Lòng dạ ngươi đen tối cả sao?”
“Tỷ, tỷ là kỹ nữ nhỉ?”
Bạch Linh Miểu đã khóc, cô khóc rồi đứng dậy, nhìn vào Lý Hỏa Vượng đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng, giờ khắc này Lý Hỏa Vượng dường như cũng là nỏ mạnh hết đà, phần lớn cơ thể đều hoàn toàn biến thành một nhuyễn trùng.
“Lý sư huynh, dùng Thương Khương Đăng Giai có thể thoát khỏi nguy khốn.” Bạch Linh Miểu chỉ vào thẻ tre màu đỏ trong tay Lữ Tú Tài.
“Ta cũng muốn! Nhưng ta làm không được!” Lý Hỏa Vượng tức giận gầm lên, hắn đương nhiên biết Thương Khương Đăng Giai có thể phá cục, nhưng vấn đề là hắn hiện tại tìm đâu ra nội tâm cực hạn đau đớn!
Bạch Linh Miểu mím môi, khẽ lắc đầu, sau đó lộ ra một nụ cười vô cùng ấm áp. “Không sao cả, Lý sư huynh, muội giúp huynh.”
Nói xong, Bạch Linh Miểu trực tiếp xoay người, ném một tấm da người trong tay cho một tín đồ Bạch Liên, mở hai tay ra, không chút do dự nhảy vào trong tà túy.
Không lâu sau khi những người Bạch gia đó xuất hiện, Nhị Thần ngay lập tức cảm nhận được cảm xúc phần thân trên của mình ở phía bên kia không ổn định.
“Những thứ này đều là giả! Đều là ảo tượng! Chúng ta vẫn đang ở trong bụng Địa Long! Đều là ảo tượng mà nơi này tạo thành!” Bên phía Nhị Thần vừa cảm nhận được tình cảm tương tự như đối phương, vừa điên cuồng thuyết phục trong tâm trí.
“Đừng nghi ngờ Vô Sinh Lão Mẫu! Ngươi đã quên rồi sao? Vô Sinh Lão Mẫu phổ độ chúng sinh! Trở về quê hương chân không! Cả nhà ngươi đều ở bên đó cả! Đều tốt cả, đây đều là ảo tượng! Đều là giả!”
Nhị Thần nói xong, liền nghe thấy thanh âm bi thương của Bạch Linh Miểu vang lên bên tai mình. “Ta biết, ta biết! Ta biết bọn họ đều là giả, ta chỉ là... ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận