Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 119: Bỏ mạng (1)

Nỗi đau trong lòng gần như nuốt chửng mọi thứ của cậu trong nháy mắt, cậu ôm lấy cái đầu sưng phù và liều mạng hét lên: “Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà bọn họ giết chết người của chúng ta mà ta lại không thể giết chết bọn họ?”
Khi cậu hoàn hồn lại...
Đan Dương Tử đã biến mất rồi, bản thân mình xuất hiện ở vị trí của Đan Dương Tử.
Lúc này, trước mắt cậu là một người phụ nữ mập.
Nàng ta khóc lóc như hoa lê dính hạt mưa, ôm lấy một người nam nhân chỉ còn lại nửa cái đầu và khóc lóc thảm thiết, trông có vẻ người đó là chồng của nàng ta.
"Giết nàng ta! Giết người hoặc là không giết, đã giết thì phải giết cả nhà.” Một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai cậu một cách vô căn cứ.
Lý Hỏa Vượng không ngừng giật giật khóe mắt, tóm lấy nàng ta, chậm rãi rút ra chuôi kiếm trên cổ mình.
Ngay lập tức dùng lực vung ra, một vòng cung màu trắng lóe lên, tiếng khóc thảm thiết đột nhiên ngừng lại.
Vào thời khắc động thủ này, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được một cảm giác đặc biệt từ sống lưng xông lên sau đầu, khiến đầu óc cậu lâng lâng choáng váng.
Loại cảm giác khiến người ta mê mẩn này đã cuốn trôi sự tuyệt vọng và đau đớn trong lòng cậu.
“Ha, haha.” Lý Hỏa Vượng không kìm được mà nở nụ cười điên cuồng, cậu nắm chặt kiếm trong tay, từng bước đi về phía trại lau sậy kia.
Không lâu sau, trong trại nổi lên một màn gió tanh mưa máu.
Nhìn thấy từng khuôn mặt khác nhau bị xé nát một cách dễ dàng, nhìn thấy từng sinh mệnh tươi tắn bị lụi tàn, Lý Hỏa Vượng cười rồi, càng giết nhiều người cậu càng cười to hơn, cười không kiểm soát.
"Con mẹ nó, thật là sảng khoái!"
Tiếng kiếm đâm vào cơ thể không ngừng vang lên, hòn đảo lau sậy màu vàng sẫm dần dần được bao phủ bởi màu đỏ.
Lúc trời hoàn toàn tối đen, toàn bộ tiếng kêu gào thảm thiết trên cả hòn đảo cũng dần nhỏ lại.
Trong từ đường của Nguyên gia, Lý Hỏa Vượng người bê bết máu, tay cầm huyết kiếm, từng bước đi về phía một thiếu niên gầy gò.
Những nơi khác đều không có âm thanh nữa, đây có lẽ là người cuối cùng trên đảo này.
Đối mặt với người đàn ông dính đầy máu, giết người không ghê tay trước mặt, chàng thiếu niên đã sợ hãi đến mức hoàn toàn sụp đổ, bị dọa sợ đến tè ra quần, hai tay hắn ta khua loạn, ăn nói lung tung.
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Khi cậu từ từ quay người lại, nhìn thấy Bạch Linh Miểu ướt sũng đứng ở bên cửa, tay run lẩy bẩy cầm một viên đá phát ra ánh huỳnh quang.
Khoảnh khắc cậu nhìn thấy cô ấy, sát khí trong lòng và cảm giác kỳ diệu sau đầu kia rút đi như thủy triều. "Muội chưa chết?”
Vừa mở miệng nói, Lý Hỏa Vượng phát hiện giọng nói của mình đã thay đổi, giọng nói vốn nên trong trẻo lại trở nên khàn đặc vô cùng.
Một kiếm trên cổ kia, tuy may nhưng cũng vô cùng không may đã chạm đến thanh quản.
"Muội biết bơi mà. Trước thôn của muội có một cái ao, muội từ nhỏ đã đến đó nghịch nước rồi.”
Lý Hỏa Vượng cầm kiếm đi tới, cởi chiếc đạo bào có dính một lớp máu trên người xuống và khoác nó lên người Bạch Linh Miểu.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng giống như bừng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn những xác chết với nhiều hình dạng khác nhau xung quanh.
Bất kể tuổi tác hay giới tính, tất cả mọi người đều chết rồi, đều chết trong tay mình.
Nhìn những thiếu nữ đã chết đang ôm lấy mẹ mình xung quanh, còn có chiếc nôi không còn chút sự sống kia, sự tự trách mình và sự đau khổ đã biến mất trước đó lại lần nữa dâng trào trong lòng, đè ép cậu đến gần như không thở nổi.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi cúi người nhặt con dao găm trên mặt đất lên, nghiến răng nghiến lợi đâm mạnh vào lòng bàn tay mình.
Trước đây cậu vẫn luôn không hiểu tại sao chị Hồ bên cạnh bệnh viện tâm thần lại tự tử, bây giờ cậu hiểu rồi.
Sự đau đớn dữ dội khi tự làm hại bản thân thực sự có thể khiến trái tim cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Lý sư huynh! Huynh đang làm gì vậy!" Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang tự làm hại mình, Bạch Linh Miểu đau khổ chạy tới và nắm lấy bàn tay trái đang chảy máu không ngừng của cậu.
Lý Hỏa Vượng đầy vẻ đau đớn đẩy cô ấy ra, đôi mắt đỏ hoe, gầm lên điên cuồng như bệnh nhân tâm thần.
"Tại sao không thể bình tĩnh cho ta một chút! Tại sao những chuyện như thế này luôn xảy ra ở những nơi chết tiệt như thế này chứ!"
Con dao găm cắm vào lòng bàn tay được rút ra rồi lại hung hăng cắm mạnh vào một lần nữa, lần này đã hoàn toàn đâm xuyên qua.
Bạch Linh Miểu bị dọa sợ đến ngây người tại chỗ, sau vài giây sững sờ cô ấy liền lao tới, giật lấy con dao găm trên tay Lý Hỏa Vượng và ném ra xa.
Ngay sau đó, cô ấy dang hai tay ra, ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt. "Hỏa Vượng, huynh đừng như vậy. Muội cầu xin huynh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận