Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 410: Thất Huyện

Khi mặt trời ngả về tây, bánh xe bò từ từ dừng lại, như mọi đêm khác, mọi người bắt đầu phân công làm cơm chiều.
"Lý sư huynh mau nhìn kìa, ven đường có cải cúc, nấu canh rau dại vừa lúc đỡ ngấy khi ăn thịt khô!”
Lý Hỏa Vượng đang xem bản đồ căn bản không nghe thấy ai nói lời này.
Hiện tại sự chú ý của Lý Hỏa Vượng đều tập trung vào bản đồ trên tay, trời mới biết bản đồ này có đúng không, lỡ đi nhầm thì sẽ lãng phí chặng đường vài ngày.
Rất nhanh nấu xong cơm chiều, bữa ăn hôm nay là thịt khô hầm cơm kèm canh rau dại.
Nhìn bát cơm to sáng bóng, thịt khô trắng đỏ lẫn trong cơm, Lý Hỏa Vượng lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người gặt thuê đang ngồi xổm ở phương xa.
Bọn họ cầm nước lạnh mới múc lên từ trong khe suối, cắn bánh nướng hoa màu lấy từ trong bao ra.
Người gặt thuê nhỏ nhìn đăm đăm cơm trong tay của Lý Hỏa Vượng, nhưng rất nhanh bị người gặt thuê già đè xuống.
Lý Hỏa Vượng nói với Bạch Linh Miểu ở bên cạnh mình:
“Đi múc hai chén cơm đưa cho họ.”
“Vâng.” Bạch Linh Miểu gật đầu, đi tới bên nồi.
Khi Bạch Linh Miểu đưa qua hai chén cơm, Lý Hỏa Vượng thấy hai người gặt thuê kích động đến nỗi run tay, rối rít cảm tạ cô ấy.
So với đoàn người Lý Hỏa Vượng cần húp canh rau dại cho đỡ ngấy, hai người gặt thuê hoàn toàn không có phiền não đó, bọn họ dùng biểu cảm gần như thành kính ăn từng miếng cơm thịt khô.
Bát cơm rất nhanh bị họ ăn sạch, nhưng hai người để lại thịt khô, dùng vải bọc kỹ lại, có vẻ như định chừa cho lần sau.
Người gặt thuê già chạy đến khe suối nhỏ bên đồng ruộng, rửa sạch hai cái chén, cười lộ hàm răng sún đưa chén đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, ông nhìn ra được địa vị của Lý Hỏa Vượng trong đoàn người.
Dường như ông muốn nói gì, nhưng ăn nói vụng về nói không ra lời, cuối cùng vẫn là Lý Hỏa Vượng trước tiên mở miệng nói chuyện.
"Lão trượng, ruộng Đại Lương có nhiều chỗ thu hoạch tốt như thế, ngươi lớn tuổi như vậy rồi còn phải đi ra đồng làm việc?"
“Đó ... đều là của nhà địa chủ, thu hoạch tốt đến đâu cũng không liên quan chúng ta, ta không ăn được nửa hạt gạo.”
Người gặt thuê già nói xong dường như phá vỡ ngăn cách giữa hai người, lại cười với Lý Hỏa Vượng:
"Đạo sĩ sư phụ, đa tạ cơm của các ngươi, có mỡ nhiều, ăn một bữa bằng ba bữa.”
"Khách khí, một bữa cơm mà thôi, lão trượng gặt lúa quanh đây à? Có từng đi Thất Huyện chưa?” Lý Hỏa Vượng rốt cuộc lộ ra mục đích của mình.
“Có nơi nào mà chưa đi? Nhiều lắm. A, chỗ lương thực của Thất Huyện mấy năm nay bị ta gặt gần hết!” Nói về đề tài quen thuộc của mình thì người gặt thuê lập tức lấy lại tự tin, hai bàn tay tràn đầy vết chai huơ trong không khí.
“Nói cho ngươi biết, gặt lúa là một môn kỹ thuật, những người trẻ tuổi làm việc không có suy nghĩ không có bí quyết, gặt không bằng ta! Như cách cầm lưỡi liềm, không thể cao, không thể thấp, phải vừa lúc ...”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu đánh gãy lời của đối phương:
“Lão trượng gần đây có đi Thất Huyện không?”
“Đi rồi, đương nhiên đi rồi! Ta trở về đón cháu trai của mình, nếu không thì ruộng lương thực của Thất Huyện một mình ta gặt. Về gặt lúa phải có kỹ xảo ...”
“Thật sự đã đi? Ngươi không phát hiện người ở đó có gì khác biệt sao?”
Lý Hỏa Vượng không phải sợ nơi đó có vấn đề, mà là sợ vấn đề không đủ lớn, nếu là vấn đề không đủ lớn thì không thể dẫn Giam Thiên Tư đến, vậy thì cậu đi uổng công.
Cũng cần hỏi rõ về thời gian, nếu người của Giam Thiên Tư đã từng đến thì coi như Lý Hỏa Vượng đi uổng công.
Khi thấy biểu cảm của Lý Hỏa Vượng nghiêm túc, người gặt thuê già hơi căng thẳng, gãi sau gáy ấp úng nói:
“Người ở đó có gì khác à? Đưa đủ tiền, cũng không bạc đãi bữa ăn. Nhưng bọn họ đều thích ở trong nhà, ít ra ngoài, tiền và thức ăn đều đặt ở ngoài cửa cho bọn ta tự lấy.”
Điên khùng, sắc mặt rất kém, hơn nữa thích ở nhà? Lý Hỏa Vượng trong lòng lặng lẽ phân tích ba thông tin kỳ lạ này.
Mặc kệ thế nào, thoạt nhìn thì Giam Thiên Tư hẳn là vẫn chưa giải quyết vấn đề.
Lý Hỏa Vượng nhớ tới mọi thứ đã gặp lúc trước, bổ sung câu hỏi:
“Còn gì nữa không? Bộ dạng của bọn họ ... có khác gì với người bình thường không?”
“Khác cái gì? Người với người có gì khác chứ?”
Lý Hỏa Vượng đương nhiên biết người với người đều như nhau, nhưng hiện tại cậu hoài nghi ở trong Thất Huyện chưa chắc là người.
"Mặc kệ nơi đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhất định phải lớn chuyện mới được.” Lý Hỏa Vượng nhủ thầm.
Nhìn đối phương không đáp lời, người gặt thuê già ngẫm nghĩ đi hướng cháu trai của mình.
Người gặt thuê già đi được một nửa thì vòng về:
“À, còn một việc quên nói, trong Thất Huyện đó bọn họ đánh con nít dữ lắm, rất hung dữ!”
“Lúc ta mới lĩnh xong tiền đồng đi ngang qua cửa sổ một nhà, nghe tiếng con nít khóc ở bên trong, chậc chậc, nghe không đành lòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận