Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 215: Phật Môn Ngũ Giới (2)

"Không biết, ta không phải Áo Cảnh Giáo."
Xoẹt!
Ba cái đầu khủng bố của Đan Dương Tử trực tiếp chui ra từ bụng của sư thái.
“Nàng ta đang lừa ngươi! Nàng ta căn bản không hiểu gì hết! Chỉ khi ngươi chân chính nhìn thấy Tiên giới, mới hiểu nơi đó rốt cuộc tuyệt vời cỡ nào!”
“Ngươi chỉ cần nhìn một lần Tiên giới sẽ cảm thấy thế gian không có gì đáng giá!”
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn, khóe miệng giật giật, tiếp tục hỏi Tĩnh Tâm sư thái:
"Sư thái, giáo phái khác nói gì về cái gọi là Phật Môn Ngũ Giới?”
“Đương nhiên có, tu Tiên thì bảo nơi đó căn bản không có Ngũ Giới mà chỉ có một, gọi nơi đó là Bồng Lai, cũng có người nói căn bản không có nơi ấy, tất cả là biên chuyện ra.”
“Tóm lại không ai thuyết phục được ai, ta lười cãi với họ.”
Tĩnh Tâm sư thái nói rồi không kiềm được lấy ra bánh đậu xanh từ trong thịt mỡ, đang định nhét vào miệng thì kiềm chế ngừng lại, nhét vào chỗ cũ.
“Thôi thôi, những thứ này không thuộc về phàm giới, ta nói vậy thôi, ngươi thuận tiện nghe, dù sao thật hay giả đều không liên quan gì với ngươi bây giờ.”
“Không có chuyện gì khác thì đi mau lên, ngươi hại ta không ngủ được.”
“Nhớ kỹ, cách Tọa Vong Đạo xa chút, nếu thật sự gặp họ, muốn phá giải cần hiểu rõ suy nghĩ của họ rồi đi ngược lại.”
Dặn xong câu nói sau cùng, Tĩnh Tâm sư thái ngửa cổ ra sau, phát ra tiếng ngáy điếc tai.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng phức tạp lại hành đạo lễ Thanh Phong Quan với sư thái, cầm kiếm xoay người rời đi.
Chuyến đi này cho cậu thu hoạch cực kỳ nhiều, Lý Hỏa Vượng cần sửa sang lại.
...
Dương Tiểu Hài ngồi xổm trên tảng đá, hâm mộ nhìn Tiểu Mãn múa kiếm trong sân.
Cùng với một tiếng keng nhẹ, thanh kiếm màu xanh trong tay Xuân Tiểu Mãn ra khỏi vỏ non nửa.
Lưỡi kiếm phản chiếu tia sáng lạnh lẽo, áp lực vô hình mà mông lung như sương mù khiến Dương Tiểu Hài thụt lùi ra sau.
Kiếm múa như rồng bơi, ánh sáng bạc không ngừng lấp lóe, vạt áo bay theo gió.
Dương Tiểu Hài xem không hiểu, nhưng cậu bé cảm giác Tiểu Mãn sư tỷ rất lợi hại.
Đây là tự nhiên, nhiều ngày qua hễ rảnh rỗi là Tiểu Mãn sẽ luyện kiếm, sáng sớm luyện, buổi tối cũng luyện kiếm, ngay cả ăn cơm cũng ôm kiếm phổ.
Trong mắt Dương Tiểu Hài mang theo khát khao nói:
“Ta mà lợi hại được như vậy thì về sau chắc không ai khi dễ ta nữa.”
“Hừ, bấy nhiêu đây có là gì, toàn thứ vô dụng, thật sự muốn trở nên lợi hại, ngươi còn phải học với Lý sư huynh.”
Dương Tiểu Hài quay đầu, liền trông thấy Cẩu Oa hai tay ôm ngực dựa vào tường.
Dương Tiểu Hài nhớ lại bộ dạng khủng bố của Lý sư huynh, cảm giác sau gáy lạnh buốt.
“Không, không học thần thông đó đâu, đau lắm.”
Bạch Linh Miểu bỗng thấy Tiểu Mãn ngừng múa kiếm, đi ra ngoài.
Dương Tiểu Hài vội đi theo:
"Tiểu Mãn sư tỷ muốn đi đâu ạ?”
“Đi tiêu cục trên trấn nhìn xem, luyện lâu như vậy cũng chỉ là luyện tập, ta muốn tìm người để thử nghiệm.”
"Tiểu Mãn, thử tay nghề nên tìm người ngoài, chọn ta này, tốn sức kiếm người khác làm gì, ta cũng từng tập luyện.” Cẩu Oa vỗ đao giắt bên hông.
“Ngươi mà tập cái gì? Chỉ luyện một chiêu chém thôi đã vỗ ngực rồi.”
Trong hậu viện khách điếm, Cẩu Oa nghe lời Xuân Tiểu Mãn nói thì hơi không phục.
“Chỉ biết một chiêu thì sao nào? Chưa nghe câu một chiêu ăn khắp thiên hạ à? Một chiêu cũng có thể đánh chết người!”
Tiểu Mãn hừ lạnh một tiếng, chân phải bước cong, trường kiếm nháy mắt ra khỏi vỏ chém ngang Cẩu Oa.
Cẩu Oa còn chưa phản ứng lại, trường kiếm đã dí sát mũi của cậu ấy.
Keng!
Trường kiếm vào vỏ. Tiểu Mãn không nói một lời xoay người rời đi.
Cẩu Oa liếc qua Dương Tiểu Hài ở bên cạnh xem, cảm thấy mất mặt, sắc mặt đỏ rực nói:
“Nàng ta đánh lén chứ nếu chơi thật thì chưa chắc đánh lại ta.”
Dương Tiểu Hài nhìn Tiểu Mãn đã ra khỏi tiểu viện của khách điếm, cậu bé liên tục gật đầu với Cẩu Oa:
“Vâng vâng, Tào Tháo sư huynh nói đúng."
Dương Tiểu Hài nịnh hót đưa Cẩu Oa lên mây, mãi khi cậu ấy vui vẻ thì Dương Tiểu Hài vội chạy theo Tiểu Mãn.
Đợi khi Dương Tiểu Hài tìm được Tiểu Mãn ở ngoài đường thì đối phương đã đến trước cửa đại viện có treo cờ tiêu.
Dương Tiểu Hài bước nhanh tới, đi theo Tiểu Mãn vào trong.
Xuân Tiểu Mãn liếc đạo đồng bên cạnh mình, nói:
"Không có việc gì thì đừng chạy loạn, hiện tại thế đạo náo động, có nhiều kẻ bắt cóc con nít.”
"Biết, ta lần sau nhất định chú ý, sư tỷ, lần này cho ta đi theo được không? Ta chỉ nhìn thôi, tuyệt đối không quấy rối."
Nhìn khẩn cầu trong mắt Dương Tiểu Hài, Xuân Tiểu Mãn không nói gì nữa.
Trong tiêu cục dù rất rộng nhưng vẫn chật chội, trong sân đậu đầy xe ngựa và xe bò.
“Trong này nhiều người quá.” Dương Tiểu Hài né đống phân ngựa ở trước mặt.
"Việc này cũng bình thường, thế đạo càng náo động thì tiêu cục càng kiếm tiền, nếu là toàn thiên hạ đều đại đồng, cũng không cần tiêu cục gì đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận