Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 752: Kiếm (1)

Tuy rằng an toàn rời khỏi Thượng Kinh, Xúc Xắc cũng không làm hành động gì quá đáng, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng sẽ không ngây thơ cho rằng chuyện này đã xong.
Chờ sau khi ra khỏi Thượng Kinh, Lý Hỏa Vượng mang theo Lý Tuế và Bạch Linh Miểu ngựa không dừng vó chạy như điên, để tránh gặp phải sự lừa gạt của Xúc Xắc, dọc theo đường đi hắn thậm chí không tiếp xúc với bất kỳ người sống nào.
Đói bụng thì lên núi săn thú xuống sông bắt cá, sống như dã nhân.
“Bốp bốp bốp.” Lưỡi lửa liếm lên da cá đã cạo vảy, nướng đến vàng con cá sông to bằng cánh tay dùng tăm trúc cắm lên.
Tỉ mỉ rắc lên một ít muối, Bạch Linh Miểu bưng đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đang cảnh giác bốn phía lắc đầu: "Muội ăn trước đi. Ta không đói bụng.”
Bạch Linh Miểu đưa cá nướng trong tay vào lòng Lý Tuế, lần nữa cầm lấy một con nướng lên: “Lý sư huynh, chúng ta còn bao lâu nữa đến Ngưu Tâm thôn?”
“Chúng ta tạm thời không về, đừng mang chuyện phiền toái này về thôn.”
"Vậy chúng ta phải ở bên ngoài bao lâu? Tận mấy năm sao?" Bạch Linh Miểu có chút lo lắng hỏi.
“Vậy cũng không đến mức đó, nếu Tọa Vong Đạo đã muốn nhúng tay vào đoạt đích của Đại Lương này, vậy chỉ cần đợi tân hoàng đăng cơ, bất kể Tọa Vong Đạo có thành công hay không, bọn họ hẳn sẽ không đến phiền ta nữa.”
Giờ Lý Hỏa Vượng càng lo lắng hơn là, tên Xúc Xắc này có ngấm ngầm giở trò gì không, người này thân là thủ lĩnh của Tọa Vong Đạo, tuyệt đối không chỉ có hư danh.
Khi ông ta tìm tới một người, vậy trên cơ bản ván cờ phía sau đã bày xong, chỉ chờ người khác chui vào thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng có chút không cam lòng chậm rãi nắm chặt hai tay, thực lực của mình vẫn không đủ, giả như mình tu chân đại thành, cần gì phải kiêng kị ông ta như vậy.
Sau khi vội vàng ăn xong cá nướng, Lý Hỏa Vượng liền lên xe ngựa nghỉ ngơi, có điều hắn cũng không ngủ say, thuận tiện vừa có gió thổi cỏ lay lập tức có thể cảnh giác tỉnh lại.
Sau nửa đêm, Lý Hỏa Vượng cùng Bạch Linh Miểu núp trong lòng hắn đồng thời mở mắt: “Lý sư huynh, cánh rừng phía đông có động tĩnh.”
“Ừm, ta cũng nghe thấy, ba người chúng ta cùng đi xem chuyện gì xảy ra, miễn cho bị điệu hổ ly sơn.”
Cùng với sự tiếp cận của ba người, bọn họ nghe thấy tiếng chém giết và tiếng hò hét, còn có động tĩnh của binh khí giao nhau.
Khi Lý Hỏa Vượng xuyên qua khe hở của cây cối nhìn thấy chiến cuộc đằng xa, lập tức liền hiểu được đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Trong rừng cây thưa thớt, tiếng chém giết không ngừng, một bên là tín đồ Pháp Giáo treo vải đen trên vai, mà sáu người bên kia là Giam Thiên Tư.
Từ thân phận của bọn họ, Lý Hỏa Vượng phán đoán ra, đây hẳn là Pháp Giáo tín ngưỡng Vu Nhi Thần mà Giam Thiên Tư đang tiêu diệt, hơn nữa Giam Thiên Tư rõ ràng chiếm ưu thế.
Cho dù không sợ chết, cũng không cách nào bù đắp chênh lệch thực lực tuyệt đối.
Về phần Lý Hỏa Vượng vì sao có thể phán đoán ra bên kia là Giam Thiên Tư, đơn giản là Hồng Đại, người ký đao dẫn hắn vào tư lúc trước cũng ở trong đó.
Nhìn máu chảy thành sông xa xa, Lý Hỏa Vượng hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này, chỉ cần không phải chuyện liên quan đến Tọa Vong Đạo là được.
“Đi thôi, đám ô hợp này Giam Thiên Tư có thể giải quyết, không cần ta nhúng tay.”
Từ sau khi biết Giam Thiên Tư đang cố gắng ngăn cản thiên tai giáng xuống, thái độ của Lý Hỏa Vượng đối với bọn họ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng vào lúc chân Lý Hỏa Vượng vừa mới di chuyển được nửa bước, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một vị đạo nhân đang làm phép, vũ khí trong tay có chút không đúng, đó là một cây bút.
Đợi khi Lý Hỏa Vượng cẩn thận xem xét lần nữa, kinh ngạc phát hiện, đó lại là bút phán quan của Gia Cát Uyên.
“Gia Cát huynh, huynh xem, đó có phải là binh khí trước kia của huynh không?” Bạch Linh Miểu bỗng nhiên nghe được Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm hỏi.
"Quả nhiên là vậy, trước kia sau khi huynh chết, đồ trên người huynh đều bị Giam Thiên Tư lưu lại, lại nói, Gia Cát huynh, bút phán quan kia của huynh có lai lịch gì?"
“Thật sao? Lợi hại như vậy? Nói cũng đúng, lúc trước nếu ta lấy đi thì tốt rồi, nhưng khi đó huynh vừa chết, ta nào có tâm tư nghĩ mấy cái này.”
Tuy rằng Bạch Linh Miểu biết Lý Hỏa Vượng hẳn là đang nói chuyện với những ảo giác không nhìn thấy kia, nhưng không thể không nói, thật sự là quá quái lạ.
Ngay khi cô vừa muốn mở miệng hỏi Lý Hỏa Vượng rốt cuộc đang nói những gì, lại bỗng nhiên nhìn thấy sắc mặt Lý sư huynh trở nên đặc biệt dữ tợn, hung tợn nhìn chằm chằm một người đằng xa.
"Tầm mắt" của Bạch Linh Miểu cũng có thể đi theo, rất nhanh cô đã nhìn thấy một nữ nhân môi tím bầm, tay trái của nàng ta nắm ngược một thanh cốt kiếm hình dáng kỳ lạ.
Từng đoạn từng đoạn cốt kiếm di chuyển lên trên, khi nhìn thấy chuôi kiếm kia, Bạch Linh Miểu nhất thời bị dọa đến khẽ hô một tiếng, đó lại là đầu một người, thanh cốt kiếm này lại là dùng xương sống người làm thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận