Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 799: Con bò già (1)

“Ồ, tên Tiểu Hựu Tử kia ở đây không, gửi thư đi đâu vậy?”
“Hắn ta đưa thư xong cũng không trở lại, thành nam bị hành khất khác chiếm rồi, ta không dám đi tìm hắn ta.”
Khi một bàn tay bẩn thỉu chộp về phía tiền đồng, tiền đồng lại trực tiếp bị treo lên: "Lời ngươi nói là chuyện không liên quan? Ta hỏi là hiện tại bọn họ ở đâu?”
"Thấy người rồi, dẫn ta đi gặp bọn họ, xâu tiền này mới có thể là của các ngươi.”
Dưới sự thôi thúc của đồng tiền, những hành khất phân tán ra, bắt đầu tìm kiếm.
"Tú Tài, trở về thôi, tiếp theo chúng ta chỉ cần chờ là được." Cẩu Oa đầy vẻ đắc ý nói.
“Như vậy thật sự có thể tìm được sư phụ?” Tú Tài bán tín bán nghi.
Nghe ra được sự nghi ngờ sâu sắc trong lời nói của Lữ Tú Tài, Cẩu Oa đầy tự tin nói: "Ngươi không nên hỏi lời này, đây là một xâu tiên đấy. Nếu thật sự tìm được, một tên hành khất có thể dùng tiền này để đổi đời, vì vậy những tên ăn xin này nhất định sẽ quyết tâm đi tìm Lý sư huynh.”
"Hơn nữa, ở trong Thượng Kinh này, những kẻ hành khất này thông thuộc đường hơn ai hết, nhanh hơn chúng ta tự tìm mò nhiều.”
Nói một hồi, hắn ta lập tức bổ sung thêm một câu: “Dương Tiểu Hài trước đây từng là một người ăn xin, cách này là cậu ấy nói cho ta biết, nghe cậu ấy nói, không ít người dùng cách này để tìm người.”
“Làm rõ nửa ngày trời cuối cùng đây cũng không phải là cách ngươi nghĩ ra.” Trên khuôn mặt Lữ Tú Tài tràn đầy sự khinh thường.
"Cách mà ta dùng chính là cách của ta.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi trở về, trên mặt Lữ Tú Tài lộ ra chút mịt mờ: “Đã lâu như vậy rồi, cũng không biết sư phụ có ở Thượng Kinh nữa không, có điều đợi sau khi chúng ta tìm được sư phụ rồi, ngươi nghĩ đến việc sẽ làm gì chưa?”
“Sau khi tìm được...” Cẩu Oa xoa cằm suy nghĩ một lúc: "Nếu huynh ấy không sao, thì đương nhiên là tốt rồi, tất cả chúng ta vui vẻ trở về Ngưu Tâm Thôn."
“Nếu như huynh ấy thật sự phát bệnh, vậy dùng dây xích mà chúng ta mang tới trói lại, đợi huynh ấy tỉnh lại.”
"Nếu huynh ấy gặp phải phiền phức gì khác thì Tiểu Mãn cũng dặn rồi, lập tức gửi tin về Ngưu Tâm Thôn, bọn họ sẽ qua đây giúp đỡ.”
"Ngộ nhỡ huynh ấy chết rồi thì đón về chôn cất trên Ngưu Tâm Sơn, áo liệm mua ở cửa hàng quan tài lúc trước không thể trả lại, ta vẫn đang giữ."
"Sư phụ ta làm sao có thể chết chứ. Hắn không thể chết.” Lữ Tú Tài trả lời chắc như đinh đóng cột.
"Ai dà, đây không phải là nói ngộ nhỡ rồi sao, ta cũng không mong huynh ấy sẽ chết, ôi, chờ đã Tú Tài, phía trước không phải là gánh hát nhà các ngươi sao?”
Câu nói của Cẩu Oa khiến Lữ Tú Tài nhìn về phía con phố phía xa, hắn ta phát hiện đó chính là người nhà của mình.
Vừa bước vào, Lữ Tú Tài đã nhìn thấy sắc mặt cha mình rất tệ, vẻ mặt buồn rầu, ba chiếc xe ngựa cũng dừng ở ven đường, tựa hồ không biết nên đi hướng nào.
“Lão bất tử sao vậy?” Lữ Tú Tài hỏi ca ca mình Lữ Cử Nhân.
Lữ Cử Nhân sắc mặt cũng khó coi, thở dài thườn thượt: “Vừa rồi cha biết được từ người thuyết thư rằng ở trong Đại Lương Quốc này, người hát kịch không được phép đọc sách thi trạng nguyên, ở đây con cái của người hát kinh kịch cũng chỉ có thể hát kinh kịch.”
"Thi trạng nguyên gì chứ. Thật là phục đấy, mắt ông mù à? Có thần thông không học, đi học cái đó.” Lữ Tú Tài tức đến run người.
“Thằng mất dạy chưa mọc đủ lông như ngươi thì biết cái gì?” Lữ Trạng Nguyên hiếm khi gân cổ đỏ mặt, tức giận mắng Lữ Tú Tài, giơ ba ngón tay hung hăng lắc lắc trước mắt hắn ta: "Lữ gia chúng ta, tổng cộng ba đinh, ba quả trứng không thể bỏ vào một giỏ, có biết không hả?”
"Tú Tài ngươi muốn học thần thông, ta không ngăn cản ngươi. Nhưng thần thông học được có lợi hại thế nào cũng là một con đường nguy hiểm. Nhìn tiểu đạo gia lợi hại như vậy mà cũng đã bước qua quỷ môn quan mấy lần rồi, ngươi có lợi hại được như hắn không?”
"Ngươi đi con đường này, những người Lữ gia khác không thể đi. Cử Nhân tiếp quản việc hát kinh kịch của nhà họ Lữ là một con đường ổn định. Đồng Sinh tương lai thi trạng nguyên là lối ra cho nhà họ Lữ chúng ta. Như vậy ngộ nhỡ con đường nào không thông thì những con đường khác cũng có thể đi tiếp.”
Lữ Tú Tài sững sờ đứng đó, Lữ Trạng Nguyên trước đây chưa bao giờ tự nói với mình những lời này, ông từ trước đến nay luôn chỉ ra lệnh cho mình nên làm gì và không nên làm gì, căn bản không giải thích gì cả.
Hắn ta luôn cho rằng trong thâm tâm Lữ Trạng Nguyên coi thường mình, thậm chí còn phản đối hắn ta học những thứ đó, không ngờ rằng trong lòng ông, mình đây cũng được coi là một lối ra của nhà họ Lữ, cho dù là một con đường nguy hiểm.
Trong nhất thời, trong lòng Lữ Tú Tài đầy cảm xúc lẫn lộn.
"Chà, gánh hát này từ đâu tới vậy, tới địa bàn của Kim Tiền Báo ta giở trò lưu manh sao?”
Mấy kẻ vô lại đứng ngồi không ngay vây đến, đưa mắt nhìn bọn họ: “Đã nộp quà biếu chưa, chưa nộp thì mau chóng bổ sung đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận