Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 181: Chó (1)

Khi Lữ Trạng Nguyên chuẩn bị cưỡi xe mang theo người khác chạy trốn thì hơi thở giết chóc bỗng biến mất.
Hữu Tử Hùng biểu cảm nghiêm túc chộp lấy trường kiếm cột dây đen giắt bên hông ném qua:
“Đây là kiếm của Hữu Tử Hùng này! Các ngươi cầm kiếm đi Hộ bộ lấy tiền, sẽ nhận được chỉ nhiều không ít!”
Nhìn các ni cô áo đen xúm lại, trong mắt mang theo tham lam, giơ bàn tay mập dơ bẩn chạm vào binh khí của mình, trong lòng Hữu Tử Hùng tràn ngập lửa giận.
Nhưng hắn cũng hiểu, hiện tại toàn bộ Tứ Tề Quốc thế cục xao động bất an, chính mình không thể gây thêm thù địch, đặc biệt là đám ni cô ở trước mắt.
“Hắc Nhạc Kỵ nghe lệnh! Chia bạc! Phân phối đều bạc trên xe, mỗi kỵ cõng một phần! Quân lệnh như núi! Chúng ta nhất định phải chạy đến Côn Thành đúng ba ngày sau!”
“Xin tuân theo lệnh!”
“Xin tuân theo lệnh!”
“Xin tuân theo lệnh!”
Tất cả kỵ binh lần lượt xuống ngựa, xông đến xe ngựa, bắt đầu lấy tốc độ nhanh nhất mà có trật tự vận chuyển bạc.
Tùy theo tiếng vó ngựa dần dần đi xa, đám người Lữ Trạng Nguyên thoáng như tỉnh mộng, há hốc mồm, mỗi người toàn thân túa mồ hôi như tắm.
“Phụ thân, nhi ... nhi ướt quần rồi.”
“Ngươi có biết xấu hổ không? Còn nói ra nữa, mau đi đổi quần!"
Tuy Lữ Trạng Nguyên to tiếng nạt nộ con trai út, nhưng thật ra hai chân mềm như bún, trong lòng nghĩ mà sợ.
“Ôi chà chà, thoạt nhìn Tứ Tề cũng loạn rồi, không được, vùng này quá nguy hiểm, ta phải cố gắng nhanh chóng tìm được tiểu đạo gia, đi theo hắn rời khỏi chỗ rách nát này.”
Hoàng hôn, trên một lối nhỏ quanh co khúc khuỷu trong rừng, Lý Hỏa Vượng trầm mặc bước đi, dựa theo vị trí An Từ Am chỉ dẫn, phía cuối phương hướng này là dãy núi kéo dài không dứt.
Áo Cảnh Giáo mà cậu muốn tìm sinh hoạt trong những dãy núi này.
Từ khi Lý Hỏa Vượng hoàn toàn tỉnh táo lại ở Thanh Phong Quan thì luôn sinh hoạt với người khác, hiện tại bỗng nhiên một người lên đường đúng là hơi không thích ứng.
“Yên lặng quá.” Lý Hỏa Vượng nhìn rừng cây bốn phía, lẩm bẩm, càng đi hướng này thì đất đai càng cằn cỗi.
Bốn phía yên tĩnh khiến tâm trạng nôn nóng của cậu cũng dần bình tĩnh lại.
Lý Hỏa Vượng vươn hai tay mạnh duỗi người, thở dài một hơi lại lần nữa nâng lên chân phải.
Đi được một lúc thì trời tối, Lý Hỏa Vượng từ trong ngực lấy ra một viên đá huỳnh quang, nương tia sáng tiếp tục đi tới.
Chỉ chốc lát sau cậu cất đá huỳnh quang vào, bởi trăng sáng ló ra, hôm nay vạn dặm không mây nên trăng rất to.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu đường đi trong rừng rõ ràng.
Nương ánh trăng trắng tinh, một mình Lý Hỏa Vượng đi tiếp, đi suốt cả ngày, hai chân mỏi mệt.
Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ:
"Nếu ta có thể sống tiếp thì phải học cách cưỡi ngựa mới được.”
Lý Hỏa Vượng đi tới khi trăng tròn treo cao, rốt cuộc mệt mỏi. Cậu dựa vào thân cây bên cạnh, cầm màn thầu cứng nhai, định ăn đại vài miếng rồi ngủ.
Lý Hỏa Vượng bỗng ngừng cử động quai hàm lên xuống, nhìn chăm chú vào một điểm trong bóng tối, cậu nhận ra cái gì.
Không chỉ là cảm giác đau và vị giác, cảm giác khác của Lý Hỏa Vượng cũng dần vượt trội người thường, ví dụ cậu cảm giác rõ rệt chính mình bị cái gì nhìn chằm chằm.
“Ai ở đó?!”
Sau khi Lý Hỏa Vượng quát hỏi, một thứ màu vàng nhút nhát chui ra từ trong rừng.
Đó là một con chó thường thấy ở quê, bốn chân lèo khèo, lông vàng. Nhìn trạng thái của nó là biết không tốt, trọc nhiều nơi, còn có mấy con sâu treo trên người, gầy trơ xương lộ rõ xương sườn.
“Chó?”
Lý Hỏa Vượng nhìn bốn phía hoang vắng, thấy sao đều không giống nơi sẽ có chó.
Con chó nhìn chằm chằm màn thầu nguội trong tay Lý Hỏa Vượng, thè lưỡi ra, vẫy đuôi với cậu.
"Ta mặc kệ ngươi là cái gì biến ra, xéo xa một chút!"
Lý Hỏa Vượng cau mày vỗ bồm bộp lên Đại Thiên Lục.
Mặc kệ là chó thật hay giả, Lý Hỏa Vượng chỉ muốn đi con đường của mình, không muốn phức tạp.
Con chó nhút nhát lui về phía sau mấy bước, nhưng nó không bỏ cuộc, cái đuôi cụp xuống lắc càng nhanh.
Đạo Linh thanh đồng rung mạnh, tiếng chuông chói tai bỗng vang lên, con chó nhất thời bị sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy.
Nhìn con chó chạy vào trong rừng cây, Lý Hỏa Vượng đang định thu Đạo Linh và thì biểu cảm trở nên cứng ngắc:
“Mợ nó, sao cố tình là lúc này!"
Trong rừng đen như mực, con chó cụp tai, cẩn thận thò đầu ra dưới lá cây, sau đó nhìn thấy cảnh tượng khó hiểu.
Người ngồi dưới cây mỉm cười thân thiết, ngửa đầu nói chuyện với trăng sáng trên cao.
“Cha cũng đến ạ? Vâng, con biết, con không sao, con rất tốt.”
“Đúng, con biết, hai người không phải ảo giác, các người không phải, lúc trước đầu óc của con hơi mơ hồ, giờ thì con đã ... phân rõ rồi.”
Con chó quanh quẩn bên cạnh thật lâu, thấy đối phương không có hành động ác ý gì với mình thì nhìn hướng màn thầu ăn một nửa lăn dưới đất.
Nó rón rén đến gần, há mồm định ngậm màn thầu nhưng lời nói của đạo nhân này khiến nó sợ tới mức lại rụt về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận