Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1552: Hết bệnh

Lý Hỏa Vượng nhét hết Thiên Đạo này vào ngực Dịch Đông Lai ở bên cạnh dìu mình:
“Tất cả là của ngươi, lấy đi, đều lấy đi! Tất cả đều là của ngươi!”
Nhét vào xong Lý Hỏa Vượng lại mở miệng nuốt trọn Dịch Đông Lai vào bụng mình.
Giải quyết xong mọi thứ, Lý Hỏa Vượng khép mắt lại, điên cuồng hô to:
"Tất cả điều này đều không phải sự thật! Tất cả điều này đều không phải sự thật! Hết thảy đều là ảo giác! Nhanh tỉnh lại!"
Khi trong người Lý Hỏa Vượng chỉ còn lại Mê Võng thuần túy nhất, ngay lúc này, một số âm thanh mơ hồ lại vang lên bên tai hắn.
Lý Hỏa Vượng lúc trước luôn kháng cự nhưng giờ thì hoàn toàn tin lời nói của âm thanh kia, theo động tác của hắn, trở nên càng lúc càng rõ ràng.
"Lý Hỏa Vượng, nhanh tỉnh lại, Lý Hỏa Vượng nhanh tỉnh lại, những gì cậu trải qua đều là giả!”
Giọng nói này xuyên thủng bóng tối truyền đến quá khứ và tương lai của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng chợt mở mắt ra, ánh sáng mặt trời chói lòa bắn vào phía sau màn che màu trắng bị gió thổi bay, tiếng ù tai vang bên tai Lý Hỏa Vượng mặc đồ bệnh nhân.
Khăn trải giường trắng xóa, không khí có mùi thuốc khử trùng, cờ thưởng treo trên tường, quạt điện trên đỉnh đầu, mọi thứ thật quen thuộc, Lý Hỏa Vượng nhớ kỹ nơi này, đây là phòng bệnh số 13 của hắn, hắn vẫn còn trong bệnh viện Bạch Tháp.
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường bệnh sạch sẽ, đôi mắt mở to hết mức có thể nhìn mọi thứ xung quanh.
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh rồi lại nhìn chính mình, dường như hiểu được điều gì đó, nhưng lại tựa như chẳng hiểu gì cả.
Khi tiếng ù tai dần dần biến mất, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Lý Hỏa Vượng? Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi à? Tuyệt vời!"
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn Dịch Đông Lai đứng ở một bên, thấy vẻ mặt anh ta lo lắng nhìn mình.
"Tôi ... Tỉnh rồi, tôi rốt cuộc tỉnh rồi, những ảo giác đó quá khủng bố, nhưng may mắn tất cả là giả, đều là giả." Trên mặt Lý Hỏa Vượng nhất thời lộ ra biểu cảm cực kỳ vui mừng.
"Cái gì đều là giả? Đều là thật! Thời gian lại lần nữa hồi tưởng! Chẳng qua quay ngược về khoảng thời gian khác nhau! Cậu không nhận ra rằng mình chỉ còn một mắt sao?" Dịch Đông Lai lo lắng cao giọng.
Anh ta trông rất sợ hãi, đôi mắt anh ta đỏ ngầu.
Lý Hỏa Vượng kỳ quái nhìn anh ta, nhìn thật nghiêm túc, nhưng bỗng nhiên hắn cười lên.
"Dịch bác sĩ, anh đừng thăm dò tôi, tôi thật sự khỏe nhiều rồi, tôi biết mọi thứ lúc trước đều là giả.”
"Tôi biết, những gì phát sinh trong ảo giác đều là thể hiện bên ngoài do cảm xúc dao động.”
“Nhưng anh yên tâm, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo lại, ta cũng sẽ không tự hại mình và tự tử nữa.”
Tuy nhiên, vào lúc này, bầu không khí trong phòng thay đổi, ánh sáng bắt đầu chuyển sang bóng tối, phần thân trên của Dịch Đông Lai dần to ra, gần như chạm nóc nhà, tiếng cười cực kỳ ghê rợn từ bên kia truyền tới.
"Ha ha ha! Ngươi cho rằng ngươi thành công? Vô tri ngu muội!"
Tùy theo Dịch Đông Lai xoay người lại, mọi thứ xung quanh đều bắt đầu phát sinh biến hóa, mặt đất lan tràn nước đen, toàn bộ phòng bệnh cũng bắt đầu sụp đổ, hình ảnh lúc trước lại xuất hiện.
“Nếu ngươi vứt bỏ tất cả sức mạnh nắm giữ thì sẽ không thể nào ngăn cản sự lây nhiễm của ta nữa. Ngươi tiêu rồi! Đại Na cũng xong rồi! Hiện tại Bạch Ngọc Kinh đều là của ta!"
Thiên Đạo hoảng sợ và tuyệt vọng giống như bao bọc mọi thứ nó sinh ra vọt về phía Lý Hỏa Vượng.
Ngay khi bầu không khí sắp đạt đến đỉnh điểm, Lý Hỏa Vượng ngơ ngác nhìn Dịch Đông Lai có cái đầu dị dạng nói: "Dịch bác sĩ, xin đừng kiểm tra tôi nữa, tôi thực sự đã khỏi bệnh rồi."
Lý Hỏa Vượng vừa nói những lời này, mọi thứ xung quanh nhanh chóng tan chảy như tuyết dưới ánh mặt trời, vẻ mặt Dịch Đông Lai bắt đầu giãy giụa, nhưng cuối cùng phần thân trên của anh ta trở về kích thước bình thường.
Khi mọi thứ trở lại bình thường, Dịch Đông Lai hài lòng gật đầu với Lý Hỏa Vượng:
“Khá lắm, đã vượt qua thử thách. Chúc mừng Tiểu Lý, bệnh của cậu đã khỏi. Cuối cùng không uổng công tôi cố gắng lâu như vậy.”
Dịch Đông Lai vừa nói xong, nhiều người đột nhiên tràn vào ngoài phòng, vui vẻ vỗ tay chúc mừng Lý Hỏa Vượng.
Triệu Sương Điểm mặc áo bác sĩ, Ngũ Kỳ và Trần Hồng Du cũng mặc blouse trắng.
Bọn họ vui vẻ tuyên bố với Lý Hỏa Vượng:
“Chúc mừng cậu, rốt cuộc cậu hết bệnh rồi.”
"Cái gì?" Dịch Đông Lai kinh ngạc nhìn những đồng sự chưa từng gặp, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Anh ta chưa từng thấy những người này trong nhà giam Bạch Tháp, bọn họ cũng căn bản không thể nào là bác sĩ!
"Không thể nào, các người rõ ràng ... ".
Bỗng nhiên Dịch Đông Lai nhớ đến điều gì, biểu cảm vô cùng kinh hoàng nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Không lẽ những gì cậu nói đều là thật?”
Phản ứng của Dịch Đông Lai khiến người khác giật nảy mình, lần lượt mở miệng hỏi thăm.
Nhưng các bác sĩ càng an ủi thì phản ứng của Dịch Đông Lai càng kịch liệt, trong mắt cũng càng kinh khủng và sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận