Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 310: Đánh (1)

Biết được thân phận của người này, Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, không giao lưu gì với người này nữa, yên lặng chờ đợi khoảng thời gian này qua đi.
Có thời gian phí lời với ông ấy không bằng suy nghĩ trong đầu một chút xem nên làm thế nào để mau chóng rời khỏi Tứ Tề.
"Bạn học Lý Hỏa Vượng, cậu có biết không? Có khi nào tôi thật sự không phải gì cả, tôi chỉ là ảo giác của cậu không?”
“Hả?” Lý Hỏa Vượng mở mắt ra.
Thấy bệnh nhân có phản ứng, Vương Vi tiếp tục nói: "Tôi thường nghĩ tại sao nhận thức của con người đối với mình lại kỳ diệu như vậy, cho rằng mình là gì thì họ sẽ là thứ đó.”
"Cậu có biết không? Trên thực tế, không phải tất cả ý thức đều như vậy. Ví dụ, trong suy nghĩ của một số loài động vật, thậm chí lúc còn là trẻ sơ sinh, thực ra không có khái niệm về "tôi" này."
"Mà kiểu giống như bọn họ thì sẽ không mắc bệnh tinh thần, nói ra thì bệnh tinh thần cũng là một loại bệnh cấp cao.”
"Rốt cuộc ông muốn nói gì? Nói đông nói tây, Vương bác sĩ, không chịu nổi thì trở về nghỉ ngơi đi, đừng chữa trị gì, tự chữa bệnh thần kinh cho mình đi.”
“Sửa chữa lỗi sai.” Vương Vi không ngừng quanh quẩn lấy giường bệnh của Lý Hỏa Vượng.
"Không phải thần kinh mà là tinh thần. Có điều bệnh nghề nghiệp của bác sĩ rất nhiều, suy nhược thần kinh cũng coi là một trong số đó, vì vậy nghiêm túc mà nói cậu nói cũng không sai.”
Lý Hỏa Vượng cũng không thèm quan tâm nữa, cậu lại nhắm mắt lại.
"Lý Hỏa Vượng, theo sự phân tích bản ghi âm của cậu trước đây của tôi, cậu dường như đã có được một loại năng lực ở phía bên kia, một loại năng lực có thể khiến mình thay đổi vị trí?”
"Cậu biết không? Điều này rất phù hợp với các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt."
"Bệnh của cậu hiện tại đã đủ nặng rồi, không thể bệnh càng thêm bệnh nữa.”
"Phớt lờ tôi cũng không sao, dù sao lương của tôi vẫn được nhận hàng tháng. Có điều mẹ cậu chắc chắn sẽ rất đau lòng. Dù sao mẹ cậu là người đã tốn rất nhiều tiền mời tôi đến.”
"Quên nói với cậu, chúng tôi đây là bệnh viện tư nhân, phí rất đắt, hơn nữa vì là tư nhân nên bảo hiểm y tế bồi hoàn rất ít."
"Cậu thật sự muốn ở đây cả đời như vậy sao? Cậu có nghĩ rằng chuyện này sẽ tạo gánh nặng lớn cho gia đình cậu như thế nào không?"
"Tục ngữ nói, bệnh nặng ốm lâu con mệt mỏi vắng bóng, đổi lại là người mẹ thì cũng vậy, cậu lại vẫn cố chấp như vậy, từ đầu đến cuối không phối hợp trị liệu.”
- Giải thích, câu "bệnh nặng ốm lâu con mệt mỏi vắng bóng" là ý chỉ người già bệnh nặng, nằm lâu trên giường bệnh thì dù con cái có hiếu thuận đến đâu đi nữa cũng không có thời gian chăm sóc. Hết giải thích.
"Vậy thì cho dù là bạn gái của cậu hay là mẹ của cậu, cuối cùng đều sẽ rời bỏ cậu mà đi, loại chuyện này tôi thấy nhiều rồi.”
"Kết cục cuối cùng của cậu rất có thể là bị đưa đến một bệnh viện rẻ tiền và nhốt lại, cả đời không thể ra ngoài được."
Vương Vi nói từng đoạn một, giọng điệu cũng bắt đầu dần trở nên nặng nề hơn.
"Đương nhiên, ngoài mẹ của cậu ra thì còn có bạn gái cậu. Bọn họ cuối cùng đều sẽ ghét cậu, bởi vì không có ai bằng lòng ở bên cạnh một kẻ điên.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng nằm trên giường trừng mắt nhìn mình, Vương Vi tiếp tục nói: "Cậu có biết mỗi lần đến đây cô ấy phải ngồi xe lửa mất bao lâu không? Giữa đường phải chuyển trạm mấy lần không? Để trốn bố mẹ mình, cô ấy đã bịa biết bao nhiêu lý do không? Không, cậu không biết, trong lòng cậu chỉ có bản thân cậu thôi.”
"Cô bé tên Dương Na kia luôn hy sinh vì cậu nhưng cậu thì sao?”
"Từ đầu đến cuối, cậu luôn tiêu cực với việc trị liệu, thà trốn trong vùng thoải mái của riêng mình chứ không chịu vì cô ấy mà bước ra ngoài lấy một bước, Lý Hỏa Vượng, cậu là đàn ông gì vậy chứ?”
Gân xanh trên trán Lý Hỏa Vượng nổi lên.
"Lý Hỏa Vượng, cậu không xứng! Dương Na nên sớm bỏ cậu đi tìm người tốt hơn mới phải. Kết quả cuối cùng là cô ấy sẽ sinh con cho người khác, đến lúc đó, cậu chỉ nằm trên giường bệnh, suy đoán về cảnh tượng bọn họ trên giường.”
"Ông câm miệng cho ta!"
Tiếng "cót két” vang lên, dây vải trói trên người Lý Hỏa Vượng rung lắc, cậu dùng ánh mắt ăn thịt người kia nhìn chằm chằm vào Vương Vi trước mặt.
Vương Vi nhìn ra được ý thù địch trong mắt cậu, nhưng không sợ hãi chút nào mà trực tiếp đến bên giường, cởi bỏ tất cả những thứ ràng buộc trên người cậu.
“Soạt” một tiếng, Lý Hỏa Vượng mạnh mẽ xông lên, một tay túm lấy quần áo y tá của Vương Vi, một nắm đấm đấm về phía trước.
"Ông thì biết cái gì! Một cái ảo giác như ông! Ông biết ta đã từng trải qua những gì! Ông căn bản không biết cái gì cả!"
Vương Vi bắt đầu phản kích, đấm một đấm vào mặt Lý Hỏa Vượng, máu mũi bắt đầu chảy xuống.
Giờ phút này, vẻ mặt của ông ấy dường như cũng trở nên điên cuồng giống như Lý Hỏa Vượng, ông ấy cũng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận