Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 912: Cạm bẫy (2)

Khi ngón cái của Cố Khanh mới đụng vào cái tên kia thì màn hình di động bỗng tối xuống, một dòng điện mạnh từ vỏ ngoài kim loại của điện thoại truyền đến, Lý Hỏa Vượng và y tá bị hắn kiềm giữ bị điện co giật.
Đây là một cái bẫy! Ngô Thành vốn không muốn cho hắn tự chứng minh trong sạch thông qua Dịch Đông Lai.
Người Lý Hỏa Vượng run bần bật, muốn buông di động đang phóng điện ra, nhưng di động như có dán keo dính chặt không vứt đi được.
Giây sau, đám y tá cầm công cụ từ đằng sau Ngô Thành ùa lên, lưới lớn, cây nĩa to, thuốc an toàn đổ ập lên Lý Hỏa Vượng.
Cùng với nước thuốc màu vàng lợt từ ba ống tiêm bị đẩy vào người, Lý Hỏa Vượng cố gắng ngừng run dần mất đi ngủ giác, nét mặt trở nên ngơ ngẩn. Cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy là Ngô Thành đi tới cần, khóe môi hơi cong lên.
"Keng keng keng! Keng! Sĩ ! tiểu đông nhân hạ học quy ngôn tất hữu thác ! nhược bất nhiên mẫu tử môn sảo nháo hựu vi hà ! chích kiến na tam nương bả lệ đề cơ phòng muộn tọa !"
Lữ Trạng Nguyên mặc tơ lụa ngồi trên ghế, mắt khép hờ gật gù theo điệu hát trên sân khấu.
Thoạt nhìn thời gian này ông sống rất sung sướng, nhưng trên mặt chẳng có chút hưởng thụ.
Lữ Trạng Nguyên ngồi dậy, dùng ngón tay chỉ hướng diễn viên trên sân khấu, quát:
"Không đúng, không đúng, đoạn sau lên cao giọng! Cái gì? Trước kia hát như vậy? Mặc kệ lúc trước ngươi hát như thế nào, bây giờ hát kiểu này cho ta! Ngươi là ông chủ hay ta là ông chủ?"
Diễn viên hát hai canh giờ trên sân khấu thì Lữ Trạng Nguyên soi mói hết một canh giờ.
Nhưng khiến gánh hát thở phào một hơi là, Lữ Trạng Nguyên cuối cùng cũng đi, trưa rồi, ông về nhà ăn cơm.
Lữ Trạng Nguyên ôm lấy tiểu tôn tử ở một bên, đi ra rạp hát.
Lữ Trạng Nguyên lúc này không cần giống như ngày xưa đi sát rìa đường như chuột chạy qua đường nữa, mà là ngẩng đầu ưỡn ngực, ôm tôn tử đi giữa đường cái, ông đã chẳng còn là hát Đại Hí hạ cửu lưu nữa.
"Ài! Quả thực là cuộc sống thần tiên. Mai à, bà chết sớm, nếu chết muộn hai năm thì cũng có thể sống sướng như vậy.”
Lữ Trạng Nguyên đi tới trước cửa đại viện tam tiến môn, mới bước vào đã thấy vợ của con trai cả La Quyên Hoa ngồi ở đó, bánh ngọt trái cây được xếp ngay ngắn trên cái bàn bên cạnh. Có hai tiểu nha đầu, một người bóp chân, một người đấm lưng cho nàng.
Lữ Trạng Nguyên sắc mặt trầm xuống, mắng xối xả:
“Ai kêu ngươi thuê người hầu? Có biết tốn bao nhiêu tiền không? Sắp ăn cơm tới nơi, bê ra nhiều bánh ngọt như vậy làm gì? Một mình ngươi ăn hết được sao? Con mụ phá của, vừa có tiền đã phung phí!”
“Phụ thân à, tiền kiếm được là dùng để tiêu xài, từ khi gả vào Lữ gia, đi theo các ngươi hát, màn trời chiếu đức, ta không được hưởng phúc một ngày nào. Giờ có tiền cũng không cho ta hưởng thụ, bù đắp lại ngày trước khổ sao?”
Từ khi sinh con trai, khi La Quyên Hoa đối mặt Lữ Trạng Nguyên thì hơi kiên cường một ít.
"Hưởng thụ? Ngươi không phải hưởng thụ mà là phá của! Mau đuổi hai nha đầu này đi!”
Trong khi hai người khắc khẩu thì Lữ Cử Nhân đi ra: “Phụ thân, Quyên, đừng cãi nhau nữa, ăn cơm trước đi."
Nhưng vừa đến gần bàn ăn, miệng của Lữ Trạng Nguyên vẫn không khép lại, lải nhải nào là nấu nhiều quá, cho nhiều dầu quá.
Chờ Lữ Trạng Nguyên rời đi, vẻ mặt La Quyên Hoa bất mãn oán trách với trượng phu:
“Phụ thân làm sao vậy? Ngày nào cũng vậy, rốt cuộc có sống yên được không? Phiền quá!”
Lữ Cử Nhân bưng bát lùa cơm, nhìn thoáng qua bóng lưng của Lữ Trạng Nguyên:
"Phụ thân bận rộn cả đời, bỗng không cần làm việc gì, chỉ hưởng phúc nên hơi không quen.”
Lữ Cử Nhân biết nhà hát đại biểu cái gì với phụ thân mình, lúc gã vừa sinh ra đã nghe phụ thân lẩm bẩm từ này, nên lúc gã mới biết nói, không phải kêu phụ thân, kêu nương mà là nhà hát.
Đột nhiên được người tặng một nhà hát lớn, phụ thân bỗng không còn mục tiêu gì nữa, dường như bước tiếp theo chờ nằm xuống lòng đất là được.
Nghe trượng phu giải thích, La Quyên Hoa mím môi:
“Ài, phụ thân của ngươi là số cực, phúc đưa đến trước mặt cũng không biết hưởng. Vậy sao ngươi không đưa ông ấy đi sống khổ cho vừa lòng ông ấy.”
Lữ Cử Nhân không có đáp lời, mà là trong lòng lặng lẽ cân nhắc, nên tìm việc gì cho phụ thân làm, miễn cho nghẹn ra bệnh.
“Nào, Tú Nhi, đừng ăn cơm, ăn thịt vào, ăn thịt mỡ có thể no bụng.”
Trong lúc La Quyên Hoa dạy cho con gái đầu ngồi cạnh mình, nàng bỗng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc lao vào nhà, đó là chú em chồng của mình, Lữ Tú Tài.
Lữ Tú Tài đi vào sảnh, không thèm chào hỏi đại ca và tẩu tử một tiếng, giật lấy bát đũa của cháu gái bốn tuổi, nhai nuốt ngồm ngoàm.
"Tú Tài? Ngươi trở về làm gì? Chẳng phải ngươi mang theo thê tử đi theo Tiểu Đạo Gia về Ngưu Tâm Thôn tu Tiên rồi sao?" Lữ Cử Nhân rất bất ngờ khi Lữ Tú Tài trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận