Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 67: Hòa thượng (2)

"Tôn Tú Tài nói hoà thượng đều là đầu trọc, tôi liền cạo trọc, Vương Tài Phùng nói thượng không thể chơi phụ nữ, tôi liền không chơi phụ nữ! Lưu Phô Khoái nói hòa thượng không có thể ăn thịt, tôi sẽ không ăn thịt! Hơn nữa tôi nhìn thấy hòa thượng khác hô A di đà phật, tôi cũng học hô A di đà phật, tôi đều làm được, sao lại không thể là hòa thượng?"
Nhìn qua lão khất thực để ý đối với phương diện này, biện giải cực kỳ bướng bỉnh.
Nghe đối phương nói như vậy, Lý Hỏa Vượng cười không nổi, hòa thượng mà đối phương nói còn muốn giả hơn so với đạo sĩ của mình. "Nhưng cũng không phải đại biểu ông chính là hòa thượng."
Lão khất cái ngẩn ra, cầm nửa bánh bao thận trọng nhìn Lý Hỏa Vượng. "Vậy cậu nói, hòa thượng hẳn nên thế nào?"
Nhìn ánh mắt đối phương, Lý Hỏa Vượng miệng mở ra, kết quả không đáp được vấn đề này, đối phương nói tựa như trong đại ngu lại lộ ra một tia chân lý.
Không biết vì sao, Lý Hỏa Vượng ở trên người ông ta nhìn thấy bóng dáng của Đan Dương Tử, trong ngu muội tỉnh tỉnh mê mê lại kiên trì.
"Tôi đoán ông hẳn chưa từng đến chùa phải không?"
"Sao cậu biết? Đạo sĩ các cậu đều có thể bấm ngón tay tính toán như vậy sao?"
"Ha ha."
"Ông vì sao lại chấp nhất làm hòa thượng như vậy chứ?"
"Lúc trước nếu không có một hòa thượng cứu tôi, tôi đã sớm chết rồi, bắt đầu từ ngày đó, tôi đã thề tôi cũng sẽ làm hòa thượng! Tôi nhất định phải làm một hòa thượng tốt!"
Trong khi nói chuyện, Lý Hỏa Vượng nhìn xa xa Lữ gia ban đang trở về, cậu vỗ mông rồi đứng lên, đi về bên đó.
Trên đường kế tiếp không có bất ngờ gì phát sinh, ở trên đường lão hòa thượng vẫn đi theo, có đôi khi nhìn ông ta đói đến ăn cả rau dại, Lý Hỏa Vượng ngẫu nhiên cũng cứu tế một hai cái bánh bao.
Cứ đi như vậy hơn mười ngày, một tòa thành thị càng thêm to lớn đồ sộ so với Kiến Nghiệp, xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, đã đến thành Tây Kinh.
Tường thành bằng đá xanh cao lớn, đứng ở cửa thành ngẩng đầu nhìn lên trên, cảm giác áp bách thật lớn liền đập vào mặt.
"Rốt cuộc đã đến rồi sao?" Thời điểm nhìn thấy cửa thành, trong lòng Lý Hỏa Vượng lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, một đường kinh hồn táng đảm, cũng may cảnh tượng trong ác mộng cuối cùng không có xuất hiện.
"Tiểu đạo gia, khách sạn thành Tây Kinh không thể ở loạn, có thể sẽ bị chém, tôi đưa cậu đi một nhà khách sạn, tuyệt đối hợp túi tiền, " Lữ Trạng Nguyên nói xong muốn đi về phía cửa thành cao lớn, nhưng bị Lý Hỏa Vượng kéo lại.
"Đợi một chút, miếu hòa thượng mà ông nói trước đây ở đâu?" Lý Hỏa Vượng khẩn cấp hỏi, đây là mục đích quan trọng nhất để cậu đến nơi này.
Ở dưới Lữ Trạng Nguyên dẫn dắt, Lý Hỏa Vượng đi về phía chùa Chính Đức hương khói cường thịnh nhất của thành Tây Kinh.
Còn không thấy được chùa miếu, Lý Hỏa Vượng đã ngửi thấy mùi hương đặc trưng phật môn mới có, con đường rộng rãi cũng bắt đầu chật chội hẳn lên.
Lão ông, phụ nhân, người lớn, trẻ con, đủ loại người đều có.
Nhìn những bó hương mà bọn họ cầm trong tay, Lý Hỏa Vượng lập tức rõ ràng những người này đều đi bái phật.
"Chùa miếu này hương khói vẫn vượng như vậy sao?"
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói với Lữ Trạng Nguyên ở bên cạnh như vậy, khách hành hương bên cạnh liền xen mồm vào: "Đó là đương nhiên, Bồ Tát chùa Chính Đức là rất linh nghiệm! Con dâu tôi đã có bầu sau khi cầu ở đây đó."
"Hơn nữa các đại sư chùa Chính Đức rất tốt, ngày thường vẫn hay phát cháo bố thí cho người nghèo."
"Đúng vậy đúng vậy. Trong thành Tây Kinh có thể có một tòa chùa miếu tốt như vậy, thật là phúc khí tu luyện mấy đời đó."
Ở trong ấn tượng của Lý Hỏa Vượng. Tuyệt đại bộ phận chùa miếu đều xây ở trên núi, chùa miếu xây ở trong thành là cũng ít gặp.
Nhưng cái này cũng không phải là cái cậu để ý, cậu hiện tại càng để ý là tên chùa miếu mà khách hành hương vừa rồi nói, "Chùa Chính Đức?"
Lý Hỏa Vượng lập tức hồi tưởng, trước khi Chính Khôn chết có nói với Đan Dương Tử, bọn họ lúc trước tựa như chính là bị hòa thượng chùa Chính Đức này đuổi giết.
Tim cậu bắt đầu gia tốc nhảy lên, mình đã tìm đúng chỗ rồi, dọc theo đường đi trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng đã đến.
Đúng lúc này, theo một cái ngã rẽ, trước mặt rộng mở trong sáng.
Phiến đá sạch sẽ một đường trải tới dưới chân cầu thang rộng lớn, mà cuối mấy trăm bậc thang này, một tòa chùa miếu hương khói lượn lờ, vách tường đỏ thẫm trang nghiêm đập vào mắt.
Tấm bảng màu đen phía trên cửa chùa cao lớn được dùng chữ màu đỏ viết lên ba chữ chữ to, chùa Chính Đức.
Vế trên: Tu đức chủng nhân pháp thân viên diệu, vế dưới: Thủy thanh nguyệt hiện ngọc cái tôn nghiêm.
Ở dưới hương khói cường thịnh, toàn bộ chùa miếu bị sương khói màu trắng bao phủ, nhìn qua mười phần tiên khí.
"Tiểu đạo gia, tôi sẽ không đi vào với ngài, xin ngài cứ tự nhiên, đúng rồi, thành Tây Kinh không giống với Kiến Nghiệp, buổi tối có tiêu cấm, ngài nhớ phải về trước trời tối đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận