Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 851: Hoàng đế (2)

"Nếu An Bình công chúa không thoát khỏi sự truy sát, vậy thì ta sẽ giúp nàng ta tiếp tục trốn, Lý Tuế, ta cũng biết ngươi rất mệt rồi nhưng chúng ta không phải chống cự quá lâu đâu, chỉ cần chống cự đến lúc Tư Thiên Giam trở về là được.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng dẫn Lý Tuế đi về phía trong cung, hắn nhanh chóng tìm thấy thi thể của An Bình công chúa, sau khi moi sạch lục phủ ngũ tạng ra ngoài, Lý Tuế đã chui vào trong, trở nên càng giống An Bình công chúa hơn.
Lý Tuế rửa sạch vết máu trên người, mặc vào chiếc váy the sáng màu có viền vàng, chiếc váy rộng tạo cho Lý Tuế một nơi để giấu các xúc tu của mình.
Bên trong được lót bằng gấm màu hồng nhạt bao quanh ngực, dáy tai treo bông tai rua màu lam nhạt, kết hợp cây trâm lá liễu tinh xảo với mái tóc đen nhánh, ngoại trừ dải ruy băng trắng trên cổ để che đi cái đầu bị cắt đứt, thì gần giống hệt với An Bình công chúa mà Lý Hỏa Vượng nhìn thấy lúc trước.
"Được rồi, chúng ta đi. Đi lượn một vòng trước mặt đám lính canh bí mật phía xa kia và để bọn họ biết rằng An Bình công chúa vẫn chưa chết.” Lý Hỏa Vượng kéo Lý Tuế lao vào trong cơn mưa lớn.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra vào đêm đó, có điều đợi đến lúc Thượng Kinh được cơn mưa xối rửa cả một đêm lại lần nữa tỉnh dậy, tất cả dường như chưa xảy ra chuyện gì, mùi máu tanh trong không khí bị rửa trôi sạch, bách tính trong thành, ai ra ngoài làm việc thì ra ngoài làm việc, ai bán rau thì bán rau.
Mà lúc này, Cao Trí Kiên đã đánh xe ngựa tiến vào Thượng Kinh, hắn ta có chút ngỡ ngàng nhìn những miếu thờ cửa tiệm chi chít hai bên đường lớn.
Theo lý mà nói, mình là hoàng đế ở đây thì phải cảm thấy rất quen thuộc với nơi đây mới phải, tại sao lại không có chút ấn tượng nào vậy chứ?
“Chẳng lẽ trước đây ta không thường xuyên xuất cung sao?” Cao Trí Kiên thầm nghĩ trong lòng.
Trầm ngâm một hồi, Cao Trí Kiên đánh xe ngựa dọc theo con đường cái đi vào phía trong, đi được một lúc, khi hắn ta nhìn thấy bức tường thành màu đỏ son quen thuộc kia, trong mắt hắn ta lóe lên chút hồi ức.
Hắn ta nhớ rằng lúc nhỏ mình được người khác bế, thường xuyên nhìn thấy những bức tường có màu này.
Sau khi xuống xe ngựa, Cao Trí Kiên cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng phấn khích của mình, sau đó nắm chặt tay và đi về phía những cấm quân canh giữ cổng thành kia.
Nhìn thấy Cao Trí Kiên to lớn vạm vỡ như vậy, cấm quân giữ cổng không khỏi nhíu mày, trên tường thành phía trên cũng lóe lên ánh sáng lạnh.
Khi còn cách những người gác cổng hai trượng, Cao Trí Kiên ngừng di chuyển và mở to mắt nhìn đối phương.
Quan sát một hồi, trên mặt Cao Trí Kiên lộ ra một tia nghi hoặc: "Kỳ quái, bọn họ không nhận ra ta sao? Ta là hoàng đế mà, cho dù là hoàng đế trước đây, bọn họ cũng phải nhận ra ta mới đúng.”
Cao Trí Kiên tiến lên hai bước, đưa ngón tay chỉ vào mặt mình và chuẩn bị hỏi.
"Vùng trọng địa của hoàng gia, to gan láo xược.” Cây trường kích sắc bén đã chĩa về phía Cao Trí Kiên, hắn ta lập tức cảm thấy ấn đường tê dại.
Thân là đồng tông, hắn ta có thể cảm nhận được sát khí ngút trời trên tường thành, cảnh giới của đối phương vượt xa mình, đây không phải là cảnh cáo, chỉ cần mình bước thêm một bước nữa, sợ rằng sẽ phải bỏ mạng.
Cao Trí Kiên vội vàng lui tới bên cạnh xe ngựa, từ xa xa nhìn tường cung cao chót vót phía xa, nhất thời hắn ta có chút không biết làm thế nào, chuyện này dường như không giống với hắn ta nghĩ cho lắm: “Ta là hoàng đế... sao?”
Ngay khi Cao Trí Kiên đang nghĩ như vậy, một bóng người lướt qua vai hắn ta, nhanh chóng lao vào phía cổng phụ của cánh xổng.
Không giống như cách đối xử với Cao Trí Kiên, những cấm quân giữ cổng không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, để mặc cho hắn ta chui vào cửa phụ khép hờ.
Tiến vào cung điện, hai chân dưới áo bào của người này di chuyển như bay xông về phía tẩm cung của hoàng thượng.
Khi tới bên ngoài tẩm cung, hắn ta cố ý đi chậm lại và tiến vào.
Mặc dù hắn ta đã giảm tốc độ, nhưng vẫn bị một chiếc nghiên mực bay tới đánh trúng đầu đến chảy máu.
Thế nhưng, hắn ta cũng không có chút láo xược nào, bởi vì người ném hắn ta chính là đương kim thánh thượng.
Hắn ta nằm bò trên mặt đất, giọng nói mang theo vẻ sợ sệt mà nói: “Bẩm hoàng thượng, Bình An công chúa vẫn chưa tìm được.”
“Lôi hắn ra chém đầu cho ta!” Cơ Lâm gầm lên một tiếng, dễ dàng tuyên án tử hình cho một người.
"Hoàng... thượng! Hoàng thượng, tha mạng!"
Tất cả thái giám và cung nữ trong tẩm cung đều câm như hến, sợ rằng người tiếp theo sẽ là mình.
Có điều trong số đó lại có một tên thái giám trông vô cùng thong dong bình tĩnh, một lão thái giám ôm phất trần màu vàng đi đến bên cạnh Cơ Lâm đang giận dữ, an ủi: “Bệ hạ, người đừng lo lắng, lão nô đã xem một quẻ, từ quẻ tượng có thể thấy An Bình công chúa đã rơi rụng rồi, một cung phụng xem cũng là như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận