Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 242: Nhị Bính

Hòa thượng đã chết bỗng nói chuyện, cái đầu tròn nhanh chóng hỗn hợp vài lần biến thành hình vuông, ngũ quan và nếp nhăn nhanh chóng biến thành hai vòng xoáy hình tròn treo trên cái đầu hình vuông.
Nhìn biến đổi đột ngột của người này, Lý Hỏa Vượng ngây ra, sau đó mừng như điên:
"Ha ha ha! Ta biết ngay ta đoán đúng rồi, ngươi là lừa đảo! Ngươi lừa ... không đúng! Ngươi không phải lừa đảo, ngươi là Tọa Vong Đạo! Ngươi là Nhị Bính!”
Khoảnh khắc thấy khuôn mặt mạt chược kia Lý Hỏa Vượng liền phản ứng lại, người này là Tọa Vong Đạo mà sư thái dặn phải hết sức cảnh giác.
"A a a! Bực quá! Rõ ràng ngươi đã bị lừa mà sao bỗng nhiên xuống tay với ta? Đúng là đồ điên!”
Khuôn mặt Nhị Bính nhanh chóng thay đổi, biến thành khuôn mặt phụ nữ đẹp lộng lẫy, hai chân đạp mặt đất, nghiêng người nhảy lên nóc xe ngựa. Nhị Bính vừa nhảy lên mui xe thì công kích từ bốn phía thoáng chốc ngừng lại.
Khi Lý Hỏa Vượng đạp bánh xe nhảy lên nóc xe, Nhị Bính đã nhảy ra trận xe ngựa, hội hợp với người ở bên ngoài.
Nhìn người của Khiêu Na Hí và đám thổ phỉ đều không công kích Nhị Bính, Lý Hỏa Vượng đã hiểu trạng huống, rất rõ ràng những người này đều là Nhị Bính tìm đến, Trảm Tam Thi vớ vẩn gì đó đều là Tọa Vong Đạo nói bừa.
“Mau nhìn kìa, ta buộc người kia lộ mặt rồi! Hắn là kẻ điên Tọa Vong Đạo! Đan Dương Tử! Những tộc nhân, huynh đệ bị dùng thủy ngân lột da vùi trong đất của các ngươi toàn do kẻ này làm!”
Nhị Bính đứng trước đoàn người, hùng hổ dùng đầu ngón tay chỉ hướng Lý Hỏa Vượng đứng trên nóc xe ngựa, hét lớn chỉ điểm.
“Đồ lừa đảo!”
Lời giành trước vu oan của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng tức giận suýt hộc máu, kẻ lừa đảo này gạt người không chớp mắt, cậu bỗng biến thành Tọa Vong Đạo.
"Nữ nhân này mới là Tọa Vong Đạo! Ả có thể biến ra khuôn mặt của mọi người, các ngươi đều bị ả lừa!”
Lý Hỏa Vượng lớn tiếng nói ra sự thật với người khác, nhưng người ở ngoài xe ngựa không thèm nghe cậu nói.
Một người đội mặt nạ Na Hí mang theo cực độ hận ý trừng Lý Hỏa Vượng.
"Ngươi giết người của chúng ta! Còn phái lão nhân kia đến thăm dò chúng ta, sau đó một mình xông vào nhà người khác, nói điên nói khùng uy hiếp chúng ta!"
"Hiện tại thấy sắp chết tới nơi thì cố dụ dỗ chúng ta đổi đầu mâu! Nằm mơ đi! Ngươi nghĩ người Lại gia chúng ta dễ chọc lắm sao, Đan Dương Tử?!”
Người này thốt lời kích thích một thổ phỉ xăm mặt cầm roi đứng một bên kích động nói:
“Phi, đồ con hoang! Ngươi dám giết huynh đệ của ta, ngươi chờ đấy, chờ ngươi rơi xuống tay của huynh đệ ta thì xem chúng ta xử ngươi thế nào!”
Lý Hỏa Vượng muốn giải thích cái gì, nhưng bọn họ cũng không muốn nghe. Dưới sự hướng dẫn của Nhị Bính, bọn họ lần lượt cầm vũ khí dắt đàn ngựa xông về phía trận xe.
Đùng!
Xe ngựa bị đụng lướt ngang mấy tấc, thân xe đã rạn nứt.
Lữ Gia Ban ở sau xe ngựa hoảng sợ ôm nhau, co ro hét rầm lên.
Trong hoảng loạn, một tiếng hét quen thuộc khiến Lý Hỏa Vượng nháy mắt quay đầu.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một mũi tên nỏ có móc câu sượt qua vai phải của Bạch Linh Miểu, mang theo mảng lớn da và thịt.
Nhìn vết thương trên người thiếu nữ, Lý Hỏa Vượng muốn nứt khóe mắt, giống như chính mình bị vết thương kia.
Lý Hỏa Vượng dứt khoát lao nhanh về phía đàn ngựa, nhảy xuống.
"Muốn ta nói mấy lần hả, các ngươi đã bị lừa!”
Tia sáng lạnh chợt lóe, cùng với tiếng hí, tiếng người hét thảm, người và ngựa trước mặt Lý Hỏa Vượng bị chém thành hai nửa.
Lý Hỏa Vượng học được kiếm pháp vào thời khắc này nhanh chóng quen tay, không có thứ gì thích hợp luyện kiếm hơn người sống.
“Trả mạng của tôn nhi ta đây!”
Lý Hỏa Vượng cầm trường kiếm quét ra sau, chém một lão nhân ngã xuống đất.
“A a, nó mới có sáu tuổi, nó làm gì sai? Đó là dòng độc đinh duy nhất của nhà chúng ta, tại sao ngươi giết nó chứ!”
Dù ngựa tuôn máu, dù sắp chết nhưng lão nhân vẫn nhào lên ôm chân Lý Hỏa Vượng, miệng bắn ra hai mươi cái răng nanh hung tợn cắn cậu.
"Muốn ta nói mấy lần nữa, không phải ta giết!”
Bùm bùm bùm!
Lý Hỏa Vượng điên cuồng đá chân, đạp nát đầu lão nhân kia.
Lại là một chiêu quét ngang thiên quân, chém một thiếu niên thành hai khúc, Lý Hỏa Vượng giết người càng nhiều thì dùng kiếm càng thuận tay, sát ý trong lòng càng đậm.
Tất cả cảm giác của Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng nhạy, lẽ ra rất nhanh tìm được Nhị Bính trong đám người.
Nhưng lúc này năng lực đó của cậu hoàn toàn vô dụng, không biết đối phương dùng cách gì che giấu hơi thở.
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, dùng ánh mắt tràn ngập sát khí liên tục quét qua đám đông.
“Nhị Bính!”
Một nữ nhân đeo mặt nạ đồng chui ra từ đám người, ả tháo mặt nạ xuống, cười quyến rũ rồi nhanh chóng chui ra sau lưng thổ phỉ dáng người cao lớn.
“Đồ điên Tọa Vong Đạo, kẻ làm hết chuyện xấu như ngươi hôm nay chết chắc rồi!"
Đại Thiên Lục nhanh chóng trải ra, Lý Hỏa Vượng lấy cái kìm ra run rẩy nhét vào trong miệng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận