Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 983: Người bị bệnh tâm thần

"Bệnh tâm thần là cái gì chứ? Là ai định nghĩa ra bệnh tâm thần, ai cho bọn họ quyền lợi đó? Ta cảm thấy cái nhãn hiệu này là sai, bệnh tâm thần cũng không tồn tại, mà là một nhãn hiệu ảo do chính trị, kinh tế hoặc văn hóa từ bên ngoài định nghĩa! Đây cũng chỉ là một thủ đoạn để giữ gìn trật tự xã hội hiện có mà thôi!"
Nghe được âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, Lý Hỏa Vượng chợt đứng lên, tức giận vén chăn mền lên, khí thế hung hăng đi về phía cửa.
Cùng cửa lớn mở ra, Lý Hỏa Vượng liền thấy hai người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân, dựa lưng vào vách tường vừa ăn đồ ăn vặt vừa biện kinh.
Trong đó một người đeo kính nhựa, kiểu tóc vuốt ngược ra sau thoạt nhìn trông rất hào hoa phong nhã, lời nói điên rồ vừa rồi bản thân hắn nghe được ở trong phòng bệnh chính là phát ra từ trong miệng hắn ta.
Có điều Lý Hỏa Vượng cũng không để ý nhiều như vậy, hắn chẳng qua là cảm thấy cái người mới tới này thật sự là quá phiền phức, trong miệng cứ ồm ồm ồm nói mãi không xong.
"Cút ngay cho ta một chút! Hiện giờ mới bảy giờ sáng, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ."
"Ai dà ! Vị tiểu đồng chí ngươi, đừng có cắt ngang cuộc nói chuyện của ta, ngươi có biết ta đang làm gì không? Ta đang vì đoàn thể đặc biệt của chúng ta tranh giành các quyền lợi cần thiết đấy!"
Lúc hắn ta còn muốn nói tiếp chút gì đó, đồng bọn bên cạnh nhìn thấy còng tay trên tay Lý Hỏa Vượng, vội vàng lôi kéo hắn ta rời đi.
Mặc dù người đã bị đuổi đi, nhưng cơn buồn ngủ của Lý Hỏa Vượng cũng đã bị giày vò không ít, hắn thở dài một hơi, xoay người vào nhà đeo giày vào.
Không thể không nói một người bình thường như bản thân hắn, bị giam chung một chỗ cùng với những người bị bệnh tâm thần này, thật sự là một loại hành hạ.
Hết lần này tới lần khác ở cùng với những bệnh nhân không rõ ràng lắm này, hắn cũng không có cách nào xà giận, nếu không, bác sĩ bên kia lại cho là hắn đã phát bệnh rồi, vậy thì khoảng cách đến lúc ra viện của hắn chỉ sợ lại xa một bước.
Đeo giày xong, Lý Hỏa Vượng một mình trong phòng bệnh trống rỗng này cũng không chuyện làm, dứt khoát đứng lên đi về phía nhà ăn ăn sáng.
"Tuế Tuế, ngươi có đói bụng không?
Bữa sáng của bệnh viện tâm thần cũng không có cái gì đáng ngạc nhiên, bánh bao cuộn hoa, bánh bao chay còn có cháo loãng.
Lý Hỏa Vượng cầm mâm thức ăn bắt đầu ăn ở một góc, trong lòng tính toán xem bản thân còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể xuất viện.
Người vệ sĩ mắc chứng rối loạn lưỡng cực đã được xuất viện rồi, trong nhóm tiếp theo đến phiên xuất viện chắc hẳn phải có hắn.
Thấy không có chuyện gì khác, lúc Lý Hỏa Vượng vừa mới chuẩn bị tiếp tục ăn sáng, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng căng thẳng.
Khi hắn vừa nghiêng đầu qua đã nhìn thấy, Tiền Phúc đang mắc bệnh tâm thần rối loạn đa nhân cách kia, đang nhìn về phía hắn từ xa.
Nhìn thấy Tiền Phúc ở đằng xa chỉ nhìn mình chằm chằm chứ cũng không có làm cái gì khác, Lý Hỏa Vượng mặc kệ hắn ta, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Ở trong bệnh viện tâm thần, khó tránh khỏi việc sẽ gặp phải loại chuyện này, cứ thả lỏng tâm tình là được rồi.
Khắp nơi đều có camera giám sát, chắc hẳn tên gia hỏa này cũng không dám làm chuyện gì khác người đâu.
Về phần những lời hắn nói lúc trước kia, Lý Hỏa Vượng sớm đã không còn để ở trong lòng nữa rồi, dù sao thì cũng sẽ không có ai lại cẩn thận suy nghĩ xem lời nói từ miệng một người bị bệnh tâm thần vốn không quen biết có ý nghĩa gì.
Sau đó ăn sáng xong, cuộc họp giữa những người chung phòng bệnh ngồi quay xung quanh thành một vòng tròn lại bắt đầu, Lý Hỏa Vượng thực sự không có cảm thấy việc này rốt cuộc có lợi ích gì.
Nếu như dựa vào việc động viên lẫn nhau có thể trị khỏi bệnh tâm thần, vậy còn ngày ngày uống thuốc làm gì chứ.
Chiếc ghế nhựa ở góc bên trái của Lý Hỏa Vượng đã trống không, Lý Hỏa Vượng cũng không có gì bất ngờ, bởi vì bảo vệ đã nói qua hắn sẽ lập tức xuất viện.
Nhưng mà cái ghế của Vương Vọng Tô mắc bệnh tâm thần phân liệt kia vậy mà cũng trống không, khiến hắn cảm thấy có chút nghi hoặc.
"Sao chị Vương cũng đi rồi? Bệnh của cô ấy cũng tốt hơn rồi sao?" Lý Hỏa Vượng hỏi cô gái mắc bệnh trầm cảm bên cạnh.
Sắc mặt Triệu Đình có hơi kém lắc đầu, "Không có, bệnh của cô ấy không có tốt lên, chỉ là chồng cô ấy không có chuyển tiền vào tài khoản của bệnh viện, cho nên cô ấy bị mời ra ngoài rồi."
"Tôi và cô ấy ở cùng một phòng bệnh, chị Vương thật sự rất muốn tiếp tục ở lại, bởi vì bệnh tình của cô ấy đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng vị bác sĩ kia nói, bệnh viện không phải làm từ thiện, không có tiền thì sẽ không được chữa trị."
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi, người bên ngoài đều cảm thấy những người bị bệnh tâm thần bên trong bệnh viện tâm thần, chỉ cần cửa lớn mở ra, chắc chắn đều muốn bay ra khỏi bệnh viện tâm thần, không thể chờ đợi mà điên cuồng chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận