Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 97: Khiêu Đại Thần (2)

"Ai da, hỏng rồi, hình như không phải đi bụi, là có người đánh vào." Lý Chí ảo não vỗ hai tay, rồi chui vào bên trong.
"Này này, phiền toái nhường một chút, tôi là Khiêu Đại Thần, phiền toái nhường một chút, á, ai con mẹ nó giẫm chân tôi! !"
Nhìn thấy một màn trước mắt này, Lý Hỏa Vượng vừa mới chuẩn bị xoay người đi đã dừng chân lại, "Hắn là tính dùng biện pháp của hắn trừ tà?"
Thật vất vả tiến vào đám người, Lý Chí nhìn trái nhìn phải, rồi vung tay với Lý Hỏa Vượng, "Chân nhân, mau tới đây, đứng xa như vậy làm cái gì?"
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ chốc lát rồi cũng chen vào trong đám người.
Người này xem qua cũng có chút không đang tin, vừa vặn có thể mượn cơ hội này nhìn xem thực lực của hắn thế nào.
Nếu hắn quá yến kém, cũng không cần thiết để hắn đến hỗ trợ giải quyết vấn đề của mình, miễn cho Đan Dương Tử bắt hắn ăn giống như ăn Phật Đà vậy.
Sau khi hắn đi vào giữa đám người, nhìn thấy rõ ràng hơn, người phụ nữ trên bàn bát tiên hành vi quái dị rõ ràng cực kỳ không thích hợp.
Một đôi mắt đẹp bên trong không có chút điểm đen nào, hơn nữa trên mắt của cô ta tựa như còn có năm tầng mí mắt.
Bên cạnh đứng một già một trẻ hai người mặt bị cào, xem qua hình như là khổ chủ.
"Chân nhân, cậu xem chuyện này, cậu tới hay là tôi lên?" Lý Chí kề sát tai thấp giọng hỏi.
"Không bằng chúng ta cùng lên, xong việc cậu có thể kiếm thêm chút tiền, chúng ta mỗi người một nửa, như vậy sẽ không phá hư quy củ của Khiêu Đại Thần."
"Không cần, tôi không am hiểu trừ tà, hay là huynh đến đi." Lý Hỏa Vượng liền từ chối, cậu vốn là không muốn xen vào.
Nghe Lý Hỏa Vượng giải thích, Lý Chí vẻ mặt kinh ngạc. "Cậu lừa tôi à? Cậu ngay cả tà cũng không biết đuổi, không lẽ là đạo sĩ giả?"
"Nhanh đi đi, huynh xem cô gái kia đã sắp vặn gãy xương cốt của mình rồi." Lý Hỏa Vượng đưa tay chỉ vào cô gái trên bàn bát tiên nói.
Cô gái vừa rồi còn đỡ giờ đã cắn nát môi của mình, máu chảy đầy cằm, các khớp tứ chi xoay kêu kèn kẹt.
"Xem qua dân chúng bình thường cũng không xa lạ với mấy thứ này như mình tưởng tượng, chỉ là những người này đều thống nhất dùng trúng tà để giải thích." Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
"Vạn nhất Lý Chí hôm nay mà không ở đây thì sao? Vậy bọn họ sẽ làm cái gì?" Lý Hỏa Vượng nhìn Lý Chí đang nói chuyện với khổ chủ ở một bên suy nghĩ.
Nhìn nông cụ cũ kỹ trong phòng, già trẻ chân trần dính bùn, vẻ mặt khắc khổ này, đáp án vấn đề này rất đơn giản cũng rất tàn khốc.
Loại chuyện này nhắm chừng cũng giống như người nghèo nhiễm bệnh vậy, bệnh nhẹ thì qua, bệnh nặng thì gánh, gánh không nổi thì nằm.
"Khụ khụ !" Một tiếng ho khan làm cho đám người ong ong nghị luận bốn phía im lặng xuống.
"Thùng !" Theo Lý Chí dùng cây gậy nhỏ nhẹ nhàng gõ cái trống cũ kỹ bên hông, tim mọi người ở đây cũng rung lên theo.
"Thùng! Thùng! Thùng!" "Thỉnh ! thần ! lặc !"
Một tiếng này mười phần vững chắc, âm điệu cực cao hô lên, đè ép tất cả thanh âm bốn phía xuống.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về ngoài phòng, ánh sáng không trung đang dần dần biến mất, đêm tối yên tĩnh đã sắp đến.
"Mặt trời lặn núi tây, trời tối rồi ! Long quy thương hải hổ quy sơn, long quy thương hải năng hành vũ, hổ yếu quy sơn đắc an miên ! ai ai !"
Theo tiếng xướng của Lý Chí hòa cùng tiết tấu của tiếng trống, nhị thần ở bên cạnh vẫn không có cảm giác tồn tại thân thể bắt đầu run run lên, khăn voan đỏ trên đầu, vải màu trên người cũng rung rung theo.
"Đỉnh đầu lưu ly thất tinh, chân đạp gạch vàng tám góc cạnh. Chân giẫm đất, đầu đội trời. Sải ra bước đi liên hoàn, hai chân đứng vững tựa vào doanh. Thắp hương đánh trống mời lão tiên ai !..."
Lý Chí một bên gõ trống, một bên lấy ra mấy cây nhang điểm hỏa, đi xung quanh cô gái ở trên bàn bát tiên cắm xuống.
Cô gái tóc tai bù xù nọ nhe răng trợn mắt giống như dã thú, vừa mới chuẩn bị xông lên, sau khi đụng phải khói trắng thì ngao ô một tiếng rụt trở về.
Khói trắng bay ra từ đầu nhang cũng không tán, mà là chậm rãi xoay vòng vờn quanh trong phòng, không bao lâu, trong phòng bắt đầu mông lung hẳn lên,
Lý Hỏa Vượng khóe mắt có chút co rúm, tâm tình bắt đầu không hiểu có chút nóng nảy, nhìn thoáng qua bốn phía tất cả hoàn toàn bình thường, cậu nhíu mày dùng tay xoa xoa sau cổ, thoáng lui về phía sau hai bước.
"Lạc !" Cô gái mang khăn voan đỏ kia lần đầu tiên có động tĩnh, cô ta bắt đầu nấc cục, hơn nữa từ phía dưới khăn voan truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt.
Đám người xem náo nhiệt bốn phía rõ ràng bị dọa, đã tản ra một ít so với trước đó, hơn nữa một số người nhát gan thừa dịp trời còn chưa hoàn toàn tối đen đã lo chạy về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận