Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 146: Lý Hỏa Vượng (1)

Lý Hỏa Vượng nhìn ngõ nhỏ đen như mực, đi tới gần Cẩu Oa xách bổng lên, cướp lại chuông của mình:
“Đừng dập đầu nữa! Nói mau, cái đầu kia đã chạy đi đâu rồi?”
Nhìn đầu ngón tay run run của Cẩu Oa chỉ hướng đông, Lý Hỏa Vượng ném cậu ấy qua một bên, một tay rút kiếm một tay giơ cao đèn lồng đuổi theo.
Trong môi trường tối đen, mọi thứ ở xung quanh giống như biến thành quái vật ăn thịt người, giương nanh múa vuốt giữa lằn ranh bóng tối và ánh đèn.
Nhưng một đường chạy như điên thật lâu, Lý Hỏa Vượng cũng không có đuổi theo kịp đầu bé gái, ngược lại đi tới một nơi xa lạ, thoạt trông dường như đến cuối thôn, phương xa là rừng trúc.
Lý Hỏa Vượng không có bất cứ phát hiện gì, thầm mắng một câu, xoay người tụ hợp với người khác cũng cầm đèn lồng chạy tới.
Mặc kệ cô bé kia là cái gì, nhưng mà trên cơ bản có thể suy đoán dù không phải Tịch Nguyệt Thập Bát thì cũng có quan hệ mật thiết với Tịch Nguyệt Thập Bát, Tịch Nguyệt Thập Bát thật sự ở đây.
Khi Lý Hỏa Vượng đi tới trước mớ đèn lồng thì ngẩn ngơ, những người này đều là đồng bạn của cậu, nhưng bọn họ đều đứng yên tại chỗ, cầm đèn lồng, cùng đưa lưng về phía cậu.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Lý Hỏa Vượng cảnh giác lui về phía sau nửa bước, tay nắm chặt Đạo Linh.
Lý Hỏa Vượng mới hỏi xong, tất cả mọi người đồng thời xoay người lại, khuôn mặt của họ thay đổi! Mặt của mọi người đều biến thành mặt của cô bé kia.
Những khuôn mặt bé gái giống hệt nhau cười nói:
"Hi hi hi, ngươi lại làm hỏng quy củ. Ngươi không cho ta kẹo, ta phải đi mách người khác, bọn họ sẽ đến tìm ngươi!”
Ring ring ring ring!
Tiếng chuông chói tai vang lên, những bóng người này giống như bóng đen bị ánh sáng chiếu vào, nhanh chóng biến mất.
Tiếng chuông chói tai vang trong bóng tối cực kỳ hấp dẫn người, không lâu sau, Lý Hỏa Vượng liền trông thấy các sư huynh muội lục tục xúm lại, không thiếu người nào, nhưng trên mặt của họ không bị thay đầu của cô bé.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận thẩm tra đối chiếu với bọn họ thông tin chỉ riêng đệ tử Thanh Phong Quan mới biết, cậu mới thở phào một hơi, những người này đều là thật.
“Sao vậy Lý sư huynh? Vừa rồi phát sinh chuyện gì?"
"Không có gì, thủ thuật che mắt mà thôi." Lý Hỏa Vượng lắc đầu, nhìn bóng tối bốn phía, không thấy có gì khác lạ thì mang theo người khác quay về đường cũ.
Nhưng bọn họ vừa rời đi không lâu, một đôi mắt màu đỏ máu mở ra trong bóng đêm.
Trên đường về, bốn phía yên lặng dọa người, trừ tiếng bước chân ra không có âm thanh khác.
Đi ở nơi như vậy, mỗi người đều phập phồng lo sợ.
Nhưng mà không đi bao lâu, tiếng bước chân bỗng nhiên ngừng, đám người Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm bóng tối bốn phía, và con mắt xanh mượt bỗng hiện ra trong bóng tối.
Không phải một cặp mà là một đám, thứ ẩn trong bóng tối không làm cái gì, chỉ dùng con mắt xanh hoặc to hoặc nhỏ nhìn chăm chú vào bọn họ.
Ở trong mắt đám người Lý Hỏa Vượng thì trong bóng tối giống như sinh ra một loại quái vật toàn thân mọc đầy mắt.
“Mợ nó!”
Bị đối phương năm lần bảy lượt đùa vui, Lý Hỏa Vượng ức chế biểu cảm dữ tợn, tay phải bỗng giật phía sau, thẻ tre màu đỏ nhanh chóng mở ra trước mặt cậu.
Lý Hỏa Vượng nâng lên ngón trỏ tay phải, kẽ móng tay cắm vào mép thẻ tre sắc bén.
Giây sau, Lý Hỏa Vượng bỗng đâm đầu ngón tay vào, đau nhức thấu óc truyền đến, thẻ tre mỏng manh ghim vào giữa móng tay và thịt.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng hất một cái, móng tay bay ra khỏi tay, mang theo máu tươi xoay tròn ẩn vào bóng tối bốn phía.
Không lâu sau, cùng với một tiếng hét thê thảm, những cặp mắt xanh lè bắt đầu giảm bớt một đôi.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy còn chưa đủ, lại lần nữa nâng lên ngón giữa. Sau khi Lý Hỏa Vượng rút ba móng tay thì tất cả con mắt trong bóng tối đều biến mất, trong không khí dần tràn ngập mùi tanh hôi.
Khi bọn họ giơ đèn lồng đi qua, ánh đèn chiếu rõ thảm trọng máu thịt nhầy nhụa hiện ra trước mặt bọn họ.
Đến lúc này đám người Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại những cặp mắt đó không phải tai họa mà là động vật trong rừng, mèo rừng, nhím, hồ ly cái gì đều có, chẳng qua chúng nó hiện tại đều chết rồi, xác chết nát bấy, không có cái nào nguyên vẹn.
“Lý sư huynh, có phải chúng ta lại làm hỏng quy củ không? Bọn họ đã nói là không cho chúng ta chọc vào đám súc sinh này mà?”
Lời của Tiểu Mãn khiến tất cả những người có mặt cảm giác được toàn thân lạnh lẽo.
Nhưng Lý Hỏa Vượng thì không nghĩ như vậy, cậu nhấc chân phải lên giẫm mạnh xuống, đạp nát đầu một con hồ ly ở bên chân.
“Hỏng quy củ khỉ mốc! Đều là cố lộng huyền hư, thứ này có thể đấu cứng với chúng ta được thì đã chẳng tốn công sức bày trò. Gặp chuyện như vậy đừng để người khác dắt mũi đi, quay về viện tử!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận