Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 870: Hoàng đế (1)

Còn có lúc trước Cao Trí Kiên ấp úng nói gì đó với hắn, tất cả đều là bằng chứng tiểu hoàng đế Đại Tề là Cao Trí Kiên!
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không ngờ tới biến hóa này, hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ, tiểu hoàng đế Đại Tề cư nhiên từ lúc ban đầu đã ở bên cạnh hắn.
Tuy rằng cảm thấy rất khiếp sợ, nhưng dù cho Cao Trí Kiên là hoàng đế Đại Tề thì Lý Hỏa Vượng vẫn cần cố gắng nhanh chóng tìm được Cao Trí Kiên, Đại Tề lại nghênh đón thiên tai, cứ kéo dài thì sẽ càng nhiều người chết.
Lý Hỏa Vượng nghĩ thông tất cả điều này, lập tức liền mang ông già kia quay về Đại Lương, chuẩn bị lên ngựa chạy gấp về Ngưu Tâm Thôn.
"Nhi tử! Há mồm ra, ăn canh trứng gà, ôi ngoan quá.”
Nhìn Thu Ngật Bão ở bên trái đang đút cơm cho nhi tử của mình khiến Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nhớ tới dường như đã quên cái gì.
“Phụ thân, có đây không?”
Lý Tuế mở ra phòng chứa củi đầy tro bụi, trên mặt lộ ra tràn đầy thất vọng.
Lý Tuế đang định tìm căn phòng tiếp theo nhưng bị Cao Trí Kiên ngăn cản:
“Đừng ... đừng ... đừng ... đừng tìm ... như vậy!”
Lý Tuế nhún mũi, có chút bất mãn nói: "Ngươi nói chuyện chậm quá, ta có thể chui vào trong thân thể của ngươi để nghe ngươi nói không?”
Cao Trí Kiên lắc mạnh đầu, kéo Lý Tuế vào Thượng Kinh Thành đã bỏ lệnh cấm.
Nữ nhi của Lý sư huynh tuy đã có bộ dạng như con người, nhưng không phải người thật, thứ như vậy ở trong Thượng Kinh cực kỳ không an toàn, tốt nhất hãy đưa về Ngưu Tâm Thôn đã.
Còn về Lý sư huynh, chờ đưa Lý Tuế về rồi tìm cách sau.
Nói thật thì lúc này Cao Trí Kiên hơi chán nản, hắn ta cứ ngỡ thân phận của mình lớn lắm, có thể giúp ích cho Lý sư huynh, kết quả chính mình chẳng là gì.
Cao Trí Kiên dắt xe ngựa ra, mang theo Lý Tuế chạy hướng cổng thành. Trong đầu Cao Trí Kiên đang suy nghĩ đủ chuyện thì một bóng dáng quen thuộc chặn đường đi của hắn ta.
"Phụ thân!"
Lý Tuế siêu kích động nhảy xuống xe ngựa, giang hai tay mạnh nhào vào người Lý Hỏa Vượng, dụi đầu vào ngực hắn.
Lý Hỏa Vượng nhẹ vuốt mái tóc của Lý Tuế, an ủi:
"Xin lỗi, gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, không kịp thời đi tìm ngươi."
Lý Tuế ngước mặt lên, cười toe toét:
“Mà sao phụ thân tìm được con?”
“Ta tìm theo quẻ tượng, lần sau nhớ là gặp chuyện tương tự đừng đi lung tung tìm, phải về nhà trước biết không?”
“Phụ thân, nhà ở đâu?”
“Nhà ở Ngưu Tâm Thôn, Ngưu Tâm Thôn là nhà của chúng ta.”
Lý Hỏa Vượng ôm Lý Tuế dỗ dành một lúc rồi đưa mắt nhìn Cao Trí Kiên đứng trước mặt, hắn không cần đi tìm, tên to con này tự mình tìm hắn, đúng là trùng hợp.
Cao Trí Kiên một tay dắt ngựa đến gần Lý Hỏa Vượng, vỗ ngực bồm bộp, trên mặt vui như hoa nở, ngay sau đó lắp bắp hỏi thăm Bạch Linh Miểu đi đâu.
“Xúc Xắc đã chết, nàng hẳn là tạm thời không sao, chờ giải quyết xong chuyện của ngươi ta sẽ đi tìm Bạch Linh Miểu ngay.”
Lý Hỏa Vượng nói xong mang theo Cao Trí Kiên đi vào một khách điếm, mở một gian phòng thượng đẳng.
Lý Hỏa Vượng không định giấu giếm sư huynh đệ của mình, hắn kể ra nguyên nhân hậu quả cho Cao Trí Kiên biết, bao gồm phương thức kỳ lạ luyện cổ để kéo dài dòng máu của hoàng gia.
Đối mặt chuyển đổi thân phận đột ngột, Cao Trí Kiên bị khiếp sợ, không ngờ còn có một thế giới khác, hắn ta không phải hoàng đế ở bên này mà là bên kia?
Hắn ta sắp phải lần nữa làm hoàng đế, lấy sức của một người cứu hai thế giới.
Hai tay Cao Trí Kiên khẽ run vạch áo ra, vết thương kiếm do Lý Hỏa Vượng tạo ra vẫn còn hiện rõ trên lồng ngực của hắn ta.
Tuy Lý sư huynh kể câu chuyện vô cùng ly kỳ, nhưng sư huynh không phải nổi điên, toàn nói sự thật, trong đầu Cao Trí Kiên có ký ức bị Lý sư huynh giết.
Bộp!
Một miếng ngọc bội hình tròn bị Lý Hỏa Vượng vỗ lên bàn, đẩy tới trước mặt Cao Trí Kiên, đó là miếng ngọc bị hắn dùng để đổi ngựa, hiện giờ lại đổi trở về.
"Ta không biết thứ này là tốt hay xấu với ngươi, nhưng đây là thân phận của ngươi.” Trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng chất chứa phiền muộn.
Có thể làm hoàng đế thống trị thiên hạ, nếu đổi lại người khác thì đã đồng ý ngay rồi, nhưng đến Thượng Kinh lâu như vậy, Lý Hỏa Vượng đã thấy những chuyện xấu xa của hoàng gia.
Nói câu không dễ nghe là hắn đang đẩy huynh đệ của mình vào đống lửa, nhưng không có biện pháp, đây là cách duy nhất cứu Đại Lương, và cả Đại Tề mà Gia Cát Uyên muốn cứu.
Cao Trí Kiên nhìn ngọc bội suốt nửa canh giờ, sau đó vươn bàn tay to nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay:
"Lý ... Lý ... Lý sư huynh! Có thể ... Có thể ... Có thể giúp ... giúp các ngươi là ... ta rất ... rất vui!”
Nói xong, Cao Trí Kiên đứng lên, dứt khoát kiên quyết đẩy mở cửa đi ra ngoài, hắn ta cảm thấy nếu bắt buộc phải làm hoàng đế thì cứ làm thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận