Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 585: Đến (2)

“Chờ ... chờ đã ... nhị bá và tiểu cửu định đi đâu?? Đợi đã! Ta nhớ là bên này."
Bạch Linh Miểu dọc theo hành lang đi đến sâu nhất bên trong, nhưng nơi này không có cái gì, chỉ là ngõ cụt.
"Miểu Miểu, không phải nơi này, Cẩu Oa tìm được thần thông công pháp của nhà muội trong cánh cửa thứ ba bên kia.”
Bạch Linh Miểu làm ngơ như không nghe thấy, ngồi xổm xuống, cẩn thận lần mò cái gì trên bức tường gồ ghề.
Bỗng có tiếng vang, tiếng xiềng xích ma sát chói tai, bức tường ngõ cụt chậm rãi dâng lên.
Một loạt giá sách san sát nhau cắm cờ trắng hiện ra ở trước mặt Bạch Linh Miểu, trên cái bệ trong góc tường phương xa có một đóa hoa sen bạch ngọc trong suốt lấp lánh tỏa ánh sáng nhạt chiếu sáng cả căn phòng.
Mỗi quyển sách được bọc kín bằng da trâu mềm mại, bên cạnh còn đặt cát mịn để hút ẩm, thoạt nhìn Bạch Liên Giáo đặc biệt quý trọng mớ sách này.
“Trời ạ.”
Xuân Tiểu Mãn trợn mắt há hốc mồm nhìn trước mắt, cô ấy thật sự không ngờ rằng trong phòng tối này còn có phòng tối.
Có thể giấu kín như vậy, rất hiển nhiên những thứ kia giá trị phi phàm, cô ấy vắt óc cố gắng tu luyện công pháp e rằng không xứng xách giày cho mấy thứ này.
“Thoạt nhìn người nhà của ta để lại nhiều thứ tốt cho ta quá chứ.” Bạch Linh Miểu nhìn ngang ngó dọc, xem hoa cả mắt.
“Hic hic ... hic hic ...” Tiếng khóc như có như không vang lên phía góc tường.
Nghe thấy tiếng khóc, Bạch Linh Miểu trên mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn: “Khóc cái gì! Mắc gì phải khóc? Xem bộ dạng như quỷ của Lý Hỏa Vượng hiện giờ, lẽ nào ngươi không định giúp hắn? Thật sự dựa vào Tiên gia thì được ích gì!”
Xuân Tiểu Mãn cẩn thận lại gần, mới phát hiện tiếng khóc là do Nhị Thần phát ra, cô ngồi xổm ở đó khóc cực kỳ thê thảm.
Tiểu Mãn do dự một lúc, cuối cùng dứt khoát đến gần Nhị Thần, vỗ nhẹ lưng của cô.
Nhị Thần hơi nghiêng thân thể run rẩy dựa vào ngực Xuân Tiểu Mãn, khẽ nức nở.
Xuân Tiểu Mãn nhìn khăn trùm đầu đỏ trong ngực mình, hơi thất thần, có một khoảnh khắc cô ấy cảm thấy Nhị Thần này mới là Bạch sư muội thân thiết nhất với mình.
Xuân Tiểu Mãn ôm vai Nhị Thần, ngửa đầu biểu cảm cực kỳ phức tạp nhìn Bạch Linh Miểu ở phương xa mừng rỡ như điên.
“Miểu Miểu, thứ này vốn là vật của Bạch gia, muội muốn tu luyện thì ta không phản đối, nhưng muội sẽ không quên những cột người bị chôn trong đất chứ?”
"Không cần quanh co lòng vòng, yên tâm, ta không dùng công pháp thương thiên hại lý trong Bạch Liên Giáo, lão nương không phải Lý Hỏa Vượng."
"Giá! Giá!" Lý Hỏa Vượng vung mạnh dây cương, điều khiển bốn con ngựa đằng trước kéo xe chạy nhanh.
Xe ngựa bình thường chỉ cần một con chạy, nhưng muốn nhanh chóng đến bờ biển phải tăng thêm ba con.
Nếu muốn càng nhanh thì dán bùa chạy lên lưng ba con ngựa.
“Hiu! Hiu!”
Tùy theo Lý Hỏa Vượng kéo lại dây cương, bốn con ngựa đen toàn thân chảy máu loãng run rẩy ngừng lại.
Đứng ở sườn núi, Lý Hỏa Vượng ngước nhìn thành trấn ven biển ở phương xa, nơi đó đương nhiên không thể so sánh với Thượng Kinh, Ngân Lăng Thành, nhưng cũng rất náo nhiệt người qua kẻ lại.
Tầm mắt vượt qua mái ngói đen cao thấp khác nhau, Lý Hỏa Vượng nhìn phương xa nước biển nối liền với chân trời.
Gió biển ẩm mặn thổi qua gò má không có lớp da của Lý Hỏa Vượng, khiến hắn cảm giác được hơi đau nhói.
“Cuối cùng đã đến, may mà dọc đường đi không gặp chuyện ngoài ý muốn gì." Lý Hỏa Vượng cầm lấy mũ vải đen đội lên đầu, ngồi xuống, giật mạnh dây cương.
Xuyên qua cổng thành không có vệ binh canh gác, trạm thứ nhất của Lý Hỏa Vượng là trạm dịch, trả lại ba con ngựa đã mượn.
Thêm ba con ngựa là Lý Hỏa Vượng lấy thân phận Giam Thiên Tư mượn tạm của trạm dịch.
Trả lại ngựa, Lý Hỏa Vượng đi vào một nhà khách điếm, đi đường mệt nhọc, hắn cần lấy lại sức rồi mới lên thuyền.
"Khách quan, thức ăn của ngài đây.”
Tiểu nhị bưng thức ăn lên xong xoay người định đi thì bị Lý Hỏa Vượng kéo lại.
"Đợi đã, cá và tôm vẫn sống thì sao ta ăn?"
"Ha ha, khách quan lần đầu tiên tới Hoa Đình Thành phải không? Chúng không sống, cái này gọi là ướp tươi, ngài nhìn đi, khách khác đều ăn như vậy. Ngài cứ nếm thử, nếu không ăn ngon sẽ không lấy tiền.”
Lý Hỏa Vượng nhìn thức ăn ở bàn khác, rồi mới vươn tay phải quấn kín bằng vải thô phẩy tay đuổi tiểu nhị đi.
Có lẽ là bởi vì ven biển nên thức ăn ở đây khác biệt rất lớn với nơi khác, chủ yếu là thức ăn trong biển.
Tuy mới đầu không hợp khẩu vị lắm nhưng phải công nhận chúng rất tươi, ướp tươi cho vị thịt ngon, hương vị đặc biệt.
Ăn uống no đủ, Lý Hỏa Vượng nằm xuống liền ngủ, chờ hôm sau mặt trời lên cao mới thức dậy.
Lý Hỏa Vượng lắc cái đầu nặng trịch, xoay người xuống giường:
“Lên thuyền!”
Thuyền đi Hạnh Đảo rất dễ tìm, đây là một chiếc thuyền cong hai đầu cỡ trung đáy vuông, dễ dàng chở mấy chục người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận