Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 899: Phiền phức (1)

"Chuyện này thì mẹ không biết, mẹ cũng không hiểu chuyện này, có điều mẹ nghe chị Mã ở căng tin nói như vậy, còn có người của đài truyền hình đến phỏng vấn cậu ấy, có lẽ là sắp lên ti vi rồi."
"Thật sao? Vậy chúc mừng cho Dịch bác sĩ rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, người có trách nhiệm như Dịch bác sĩ không nhiều, còn nữa, mẹ còn nghe nói cậu ấy đã ngoài ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được vợ."
"Con nói xem mẹ cậu ấy phải sốt ruột thế nào nhỉ, tương lai nếu muộn như vậy mà con vẫn chưa tìm được vợ, mẹ thực sốt ruột chết mất." Tôn Hiểu Cầm nói với vẻ rất đồng cảm.
Lý Hỏa Vượng nghe thấy lời này liền muốn vò đầu bứt tai, phụ nữ trung niên đều nhanh nhạy về những chuyện tầm phào như vậy sao? Ngay cả Dịch bác sĩ chưa kết hôn mà cũng biết được.
"Chị Tôn, chị đang nói cái gì vậy? Ở xã hội ngày nay, ba mươi tuổi chưa lập gia đình là chuyện rất bình thường." Một quản giáo bên cạnh không nhịn được mà chen miệng vào.
Có thể thấy rằng tình trạng bệnh của Lý Hỏa Vượng đang dần ổn định, điều này khiến những người này cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, còn có thể tán gẫu những chuyện này với Tôn Hiểu Cầm.
"Ài, những người trẻ tuổi như các cậu chỉ nghĩ đến chơi, kết hôn sớm thì có chỗ tốt của kết hôn sớm, các cậu kết hôn sớm, cha mẹ các cậu còn có thể giúp đỡ, cô gái kia sớm sinh con đẻ cái, ở cữ cũng không dễ sinh bệnh."
"Không phải chúng tôi không muốn kết hôn, nhưng chúng tôi vừa ra trường đã hai mấy tuổi rồi, trong túi không có tiền, lại không có xe không có nhà, ai sẽ cưới chúng tôi chứ? Hơn nữa, chúng tôi làm việc ở ngục giam này làm mười lăm ngày nghỉ mười lăm ngày, tìm vợ thế nào, vừa nghe nói một năm chỉ có thể gặp nhau nửa năm là đã chạy mất dép rồi."
"Ôi, các cậu đều có thu nhập ổn định mà còn sợ không tìm được vợ, vậy những người lao động ngoài kia há chẳng phải đều không cần sống nữa sao?"
Rất nhanh, một quản giáo độc thân khác tham gia vào cuộc tranh luận, nhưng Tôn Hiểu Cầm tinh thần hăng hái, càng chiến đấu càng dũng mãnh, đối mặt với hai người mà không hề có chút rơi vào thế bất lợi nào.
Nhìn thấy mẹ mình dũng mãnh trở về, khóe miệng Lý Hỏa Vượng hơi cong lên, hắn vẫn thích nhìn thấy một Tôn Hiểu Cầm tràn đầy năng lượng như vậy.
Vào lúc nhìn thấy cuộc tranh luận sắp bước vào thời khắc then chốt nhất, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, quay đầu nhìn về phía hành lang xa xa bên trái.

Giữa một vùng hòn non bộ đầy màu sắc, Lý Hỏa Vượng vừa rồi còn nói chuyện với vẻ mặt đầy bình tĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bầu trời với vẻ nghiêm túc, bầu không khí thoải mái gần đó bị cuốn sạch đi.
Lý Tuế nhìn Lý Hỏa Vượng đang có những hành động dị thường, nó thận trọng hỏi: "Cha, cha sao vậy?"
Bạch Linh Miểu ở một bên cũng cẩn thận hỏi: "Lý sư huynh, huynh không sao chứ?"
Lúc này, bọn họ đang ở trong ngự hoa viên của Đại Lương, mặc dù đã là mùa đông nhưng các thái giám chăm sóc hoa ở đây không biết đã dùng cách gì mà vẫn khiến cho các loại hoa đua nhau khoe sắc.
Đối mặt với sự xuất hiện của Lý Hỏa Vượng, các thái giám cung nữ chăm sóc ngự hoa viên này quỳ xuống từ phía xa, run lẩy bẩy.
Bọn họ vốn còn đang thưởng thức cảnh đẹp này, kết quả Lý Hỏa Vượng đột nhiên trở nên như vậy, bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Nghe thấy lời nói của những người bên cạnh, Lý Hỏa Vượng rất bình tĩnh thu lại tầm mắt, nói với giọng điệu chậm rãi: "Không có gì, chỉ là cảm thấy trời hôm nay khá đẹp."
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Cẩu Oa, hắn ta sợ bóng sợ gió mà nói: "Ôi, Lý sư huynh, huynh cứ nhất kinh nhất sạ, làm đệ sợ chết khiếp, đệ còn tưởng rằng huynh lại phát bệnh chứ."
- Giải thích, "nhất kinh nhất sạ" là chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ. Hết giải thích.
"Huynh khỏi bệnh rồi, còn phát bệnh gì chứ, nghe nói Lữ Gia Ban cũng theo các đệ đến Thượng Kinh rồi?" Lý Hỏa Vượng nhẹ giọng chuyển chủ đề.
"Đúng vậy, Sỏa Tử còn tặng cho bọn họ một rạp hát rất lớn, sợ rằng Lữ Trạng Nguyên vui mừng đến mức chảy cả nước mũi."
Đối với dáng vẻ đội cái đầu củ sen của Lý Hỏa Vượng, bọn họ không cảm thấy lạ lẫm như trong tưởng tượng của Bạch Linh Miểu, ngược lại còn chấp nhận một cách rất tự nhiên.
Dù sao lúc trước trên đường đi bọn họ sớm đã gặp nhiều rồi, có điều thái giám cung nữ thị vệ trong cung hiển nhiên là không thích ứng cho lắm.
"Thật sao? Đó là chuyện tốt, ước nguyện hơn nửa đời của ông ta cuối cùng cũng coi như hoàn thành rồi." Lý Hỏa Vượng giơ tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Lý Tuế đang gối trên đùi mình.
Các xúc tu uốn éo xung quanh quấn lấy các loại hoa, từng bông từng bông dần dần cắm đầy đầu hắn, Lý Hỏa Vượng vươn tay lấy một bông hoa, cài vào tai Lý Tuế.
Thấy Lý Hỏa Vượng không sao, Lý Tuế đầu óc đơn thuần cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ vùi vào lòng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận